Chương 475: Ở Bên Nhau Luôn Là Kết Thúc Đẹp Nhất
CHƯƠNG 475: Ở BÊN NHAU LUÔN LÀ KẾT THÚC ĐẸP NHẤT
“Ý của anh là, anh đồng ý giúp tôi cứu Cố Lăng Kiệt?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Có ít nhất hơn một nghìn người đang canh giữ anh ta, hơn nữa anh ta bị giam bên trong căn cứ. Hiện tại, người duy nhất có thể cứu được Cố Lăng Kiệt, có lẽ chỉ có Chu Hân Ly, tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt Chu Hân Ly một lần, chuyện thành công hay thất bại đều dựa vào lần thương lượng này. Tô Chung và Thịnh Đông Quang đều muốn giải quyết Cố Lăng Kiệt, bọn họ sẽ không cho Cố Lăng Kiệt quá nhiều thời gian.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt cảm giác được trên mặt mình ẩm ướt, cô ý thức được mình đang khóc: “Khi nào thì anh sắp xếp cho tôi gặp Chu Hân Ly?”
“Một lát nữa tôi sẽ cho người đến đón cô.” Sau khi nói xong, Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cầm di động ngồi trong lều vải, vừa rồi Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở đây, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng trong nháy mắt, khi Cố Lăng Kiệt bị bắt đi, cô trở thành một người bất hạnh, nếu như Cố Lăng Kiệt chết…
Bạch Nguyệt đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
Nếu như anh chết, cuộc sống của cô chỉ còn lại đau khổ, cô sẽ dẫn đứa nhỏ này đi theo anh, cô không muốn sống tạm bợ cho qua ngày, ít nhất nếu như cô chết đi, bọn họ có thể được chôn chung một mộ.
Ông trời ơi, ông sẽ không đối xử tàn nhẫn với con như vậy, đúng không?
Cô và Cố Lăng Kiệt đã phải trải qua muôn vàn đau khổ mới có thể ở bên nhau, chẳng lẽ cô và anh chỉ có mấy tháng hạnh phúc ngắn ngủi này thôi sao?
Cô cảm thấy rất đau đớn, dây cung trong lòng như kéo căng ra, giống như sắp đứt. Bây giờ cô không dám nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào.
Nếu như lần này Cố Lăng Kiệt an toàn đi ra, cô muốn khuyên anh buông bỏ thù hận, cô và anh sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, ai nói cô yếu đuối cũng được, nói cô kéo chân sau của anh cũng được, cô không thể sống thiếu anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi phút trôi qua đều dài đằng đẵng.
Bạch Nguyệt nhìn thấy có xe đi tới, cô lau nước mắt, chạy ra ngoài.
Xe dừng ở trước mặt cô.
“Các anh là ai?” Bạch Nguyệt vội vàng hỏi.
“Chúng tôi là người của tổng thống phái tới để đón cô, mời cô lên xe.” Đối phương nói.
Bạch Nguyệt lên xe của bọn họ, cho dù bọn họ không phải là người của Thẩm Diên Dũng, cô cũng không thể đánh lại ba người đàn ông này.
Điện thoại di động của cô đổ chuông, Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Thẩm Diên Dũng gọi, cô nhanh chóng nghe máy.
“Một lát nữa tôi sẽ đi gặp Chu Hân Ly, cô đóng giả thành người của tôi, bây giờ Chu Hân Ly đang bị Tô Chung khống chế, tôi sẽ đẩy Tô Chung ra ngoài, mặt khác, cô có thể cắt tóc ngắn và mặc giống đàn ông không?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Đối với tôi, những thứ đó không quan trọng.”
“Tôi hy vọng cô có thể thành công.”
Một tiếng sau, Bạch Nguyệt gặp được Thẩm Diên Dũng, đã lâu không gặp, so với lúc trước, anh ta càng thêm thành thục và trầm ổn hơn. Trước kia trên mặt anh ta còn có nụ cười, hiện tại anh ta đã sớm học được cách che giấu đi cảm xúc thật của chính mình.
Thẩm Diên Dũng liếc thoáng qua người bên cạnh.
“Mời cô đi theo tôi.” Một người phụ nữ nói.
Bạch Nguyệt đi theo cô ta vào trong một căn phòng. Người phụ nữ kia nhanh chóng cắt tóc và hóa trang cho cô, sau đó là phần đánh khối làm cho làn da cô đen đi vài phần, lông mày cũng được kẻ to và đậm hơn, khiến cho ngũ quan của cô mất đi một phần nữ tính, nhiều hơn một phần nam tính, cuối cùng cô mặc một bộ âu phục đã được chuẩn bị sẵn cho mình.
Đối với tạo hình này của cô, Thẩm Diên Dũng khá hài lòng, anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Cô đi theo tôi.”
Bạch Nguyệt ngồi lên chiếc xe VIP của Thẩm Diên Dũng, xe đi về phía căn cứ, nơi có rất nhiều vệ sĩ đứng gác.
“Cố Lăng Kiệt đang ở đây sao?”Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng lên tiếng.
Trong lòng Bạch Nguyệt càng thêm nặng nề, nếu muốn dùng biện pháp mạnh để cứu Cố Lăng Kiệt ra, quả đúng là rất khó.
Thẩm Diên Dũng liếc thoáng qua cô, nhíu mày nói: “Nếu còn thời gian, tôi sẽ sắp xếp cho cô và Cố Lăng Kiệt gặp nhau, nhưng hai người có thể nói chuyện với nhau được hay không, điều này còn phụ thuộc vào vận may của hai người.”
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu.
Xe chạy khoảng nửa tiếng thì dừng lại, dưới sự dẫn đường của vệ sĩ, bọn họ đi đến cửa một căn phòng, ngoài cửa có hai vệ sĩ canh giữ.
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy đau đớn, nơi này không thể nhìn thấy ánh mắt trời, Cố Lăng Kiệt ở trong đó, anh nhất định sẽ cảm thấy giày vò hơn cô, giống như lần trước vậy.
Anh sẽ lo lắng cho cô hơn cả chính bản thân mình, nhưng sau cùng vẫn không làm gì được, loại cảm giác giày vò này giống như có con kiến đang gặm nhấm tráitim của mình vậy.
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy đau đớn đến mức không thở nổi, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cứu Cố Lăng Kiệt ra.
Vệ sĩ đứng gác ở ngoài tiến hành kiểm tra người bọn họ, yêu cầu để lại điện thoại di động, sau khi chắc chắn trên người bọn họ không còn thứ gì khác, mới để cho bọn họ đi vào trong.
Cô nhìn thấy Chu Hân Ly ở trong nhà giam.
Trạng thái tinh thần của cô ta rất tốt, khóe miệng mang theo nụ cười, dáng vẻ nhẹ nhõm.
Bạch Nguyệt nhíu mày, đây không phải là chuyện tốt.
“Phó tổng thống Tô, ông có thể cho tôi nói chuyện riêng với cô ta một lúc được không, làm phiền ông tắt camera đi.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Chuyện này không phù hợp với quy định.”Tô Chung không đồng ý.
“Quy định là do con người đặt ra, ông đang lo lắng chuyện gì?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
“Được rồi, cậu có thể nói chuyện riêng với cô ta, nhưng không thể tắt camera đi.” Tô Chung nể mặt Thẩm Diên Dũng, quay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại người của Thẩm Diên Dũng và Chu Hân Ly.
Thẩm Diên Dũng và những người khác ra khỏi phòng, chỉ còn lại Bạch Nguyệt và Chu Hân Ly ở trong đó.
Bạch Nguyệt đi đến chỗ Chu Hân Ly: “Tôi đến đây là muốn nói cho cô biết một số việc.”
“Bạch Nguyệt.”
Bạch Nguyệt vừa lên tiếng, Chu Hân Ly đã nhận ra giọng nói của cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Có một chuyện, cô còn chưa biết, tôi là cháu gái của ông cụ Đường, ông cụ Đường là ai, có lẽ cô không biết, cũng không quan tâm.
Thế nhưng bên cạnh ông cụ có một cô gái, người này là cháu của em gái bà ngoại tôi, cô ấy rất giống tôi lúc trước.
Trước khi tôi đến, tôi đã gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam, anh ta nói với tôi, Linh trời sinh lãng mạn, đối với tình yêu, cô ấy giống như một trang giấy trắng, hoạt bát đáng yêu giống như tiên nữ ở trên trời đi xuống nhân gian, có lẽ tôi nói đúng, anh ta đối với Bạch Nguyệt chỉ là một loại chấp niệm, anh ta căn bản không yêu Bạch Nguyệt, bây giờ anh ta đã tìm được người phụ nữ mà mình yêu, anh ta nói tôi đừng gọi điện thoại cho anh ta nữa, anh ta không quan tâm tôi là người của Cố Lăng Kiệt hay là người của Thẩm Diên Dũng.”
“Cô nói những chuyện này cho tôi biết làm gì?”Chu Hân Ly nhíu mày.
“Người đã chết không còn gì nữa, ngay cả ký ức cũng không tồn tại, yêu…” Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Đối với tôi mà nói, cùng người tôi yêu chết chung một chỗ là một lựa chọn khá tốt, ít nhất tôi cảm thấy an lòng.”
Bạch Nguyệt xoay người dự định rời đi.
Chu Hân Ly nắm lấy song sắt: “Cô quay lại cho tôi, cô nói rõ cho tôi, những lời này của cô là có ý gì?”
Bạch Nguyệt quay người lại nhìn Chu Hân Ly: “Sau này, tôi sẽ không quay lại thăm cô nữa, ngày mai Cố Lăng Kiệt sẽ ra tòa án quân sự, cô rất rõ ràng ai là người muốn anh ấy chết, nhưng không sao, cho dù anh ấy sống hay chết, tôi đều ở bên cạnh anh ấy. Những người khác, tôi không quan tâm, dù sao ở bên nhau luôn là một kết thúc đẹp nhất.”
Bạch Nguyệt một lần nữa xoay người lại.
Chu Hân Ly đập tay vào song sắt, cô ta không còn có dáng vẻ bình tĩnh ung dung như trước, cô ta nhìn chằm chằm vào camera, cắn chặt răng, nói to: “Tôi muốn gặp Tô Khánh Nam, ngay bây giờ!”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!