Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Kết Quả Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người.​




CHƯƠNG 511: KẾT QUẢ NGOÀI DỰ ĐOÁN CỦA MỌI NGƯỜI.
Anh đi cực kỳ chậm, hẳn là quan tâm bước chân của cô nhỏ, luôn nắm chặt tay cô không buông, đi khoảng nửa giờ mới trở lại thư phòng.
Dưới ánh đèn, anh nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, không nói gì.
Cô cũng không nói gì, cúi đầu, đợi một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh.
Anh vẫn đang nhìn cô.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên: "Anh đói à? Em nấu mì cho anh, anh ăn xong hẵng đi."
"Anh không muốn đi nữa." Hình Thiên nói.
"Vậy, sáng sớm ngày mai hãy đi, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu. Bây giờ trong nhà này chỉ có em, mẹ, còn có Lâm Thư Lam." Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên nở nụ cười: "Em muốn anh ở lại hôm nay sao?"
Bạch Nguyệt cảm thấy cách hỏi của anh rất kỳ quái. nhưng vẫn thành thật với suy nghĩ của bản thân: "Muốn, chỉ là cũng lo lắng cho anh, chạy tới chạy lui rất vất vả, dù sao anh vẫn còn rất nhiều việc cần làm."
"Cưới được vợ như thế này, còn cầu gì hơn."
Bạch Nguyệt mím môi cười: "Có chồng như thế này, còn cầu gì hơn."
Hình Thiên vuốt mũi cô: "Lúc này thì nói dễ nghe lắm, được rồi, em cũng đi ngủ sớm một chút, anh đi đây."
"Được, đi đường cẩn thận." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Hình Thiên thở dài một hơi.
"Sao vậy?"
"Anh đi đây." Anh nhanh chóng nói xong, nhún người một cái liền nhảy lên nóc nhà, biến mất trong tầm mắt cô, gọn gàng linh hoạt.
Bạch Nguyệt ra cửa, Lâm Thư Lam vẫn đang canh giữ ở cửa: "Mợ chủ, cô muốn ra ngoài sao?"
Bạch Nguyệt nhìn thời gian trên di động, đã hai giờ: "Cô nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, sau này không cần trông coi tôi như vậy."
"Bảo vệ bà chủ là trách nhiệm của tôi."
"Nhưng cô nghỉ ngơi tốt mới bảo vệ tốt cho tôi được, tôi ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu, sau này không cần như vậy nữa, biết không?"
"Vâng, tôi biết rồi."
Bạch Nguyệt vỗ bả vai Lâm Thư Lam, trở về phòng, mở nước, nằm trong bồn tắm, trong đầu nhớ lại hình ảnh gặp nhau với Cố Lăng Kiệt vừa rồi.
Tính cách của anh thay đổi rất lớn.
Chỉ là cũng đúng, diễn viên diễn kịch là vì ước mơ và cuộc sống.
Bọn họ diễn kịch là vì mạng sống, không thể để lộ dù chỉ một chút sơ hở.
Cô ngâm nửa giờ, choáng váng đi ra khỏi phòng tắm, vừa nằm lên giường đã muốn ngủ rồi.
Di động lại vang lên.
Cô nhìn thấy là Lâm Tiến, nhớ tới chuyện mình sai Lâm Tiến làm, lúc này anh ta gọi tới, hẳn là đã có kết quả rồi.
Bạch Nguyệt giữ vững tinh thần, nhận điện thoại.
"Mợ chủ, đã xảy ra chuyện rồi." Lâm Tiên nghiêm túc nói.
"Sao vậy?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Người của chúng ta đi vào biệt thự của Hùng Đại Ninh, phát hiện Hùng Đại Ninh đã chết, lúc cậu ta đang tìm kiếm két sắt thì bị Tô Khánh Nam bắt lấy."
"Cái gì?" Bạch Nguyệt kinh hãi ngồi dậy.
Là kế hoạch củLinh, hay là kế hoạch của Tô Khánh Nam?
Sao mọi chuyện lại khéo như vậy!
"Tôi gọi điện hỏi thăm, lát nữa sẽ gọi lại cho anh, anh kiểm tra Thiên nhãn đi, xem thử có ai đi vào biệt thự của Hùng Đại Ninh hay không? Bạch Nguyệt sốt ruột hỏi.
"Điều kiện cần của Thiên nhãn là phải có camera, nhưng những camera ở gần biệt thự của Hùng Đại Ninh đều bị hỏng, bây giờ tôi đang sắp xếp kiểm tra camera gần nhà bà ta nhất." Lâm Tiến nói.
"Cho nên nhất định là có kế hoạch từ trước, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam.
Chuông điện thoại vang lên năm hồi, bên phía Tô Khánh Nam mới bắt máy.
"Bây giờ anh có thể nói chuyện được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Được." Tô Khánh Nam nặng nề nói.
"Tôi cam đoan với anh, người giết chết mẹ anh không phải người của tôi." Bạch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
"Người của em, sao người của em lại ở chỗ mẹ anh?" Tô Khánh Nam truy hỏi.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, Tô Khánh Nam rất thông minh, nếu cô nói dối, chắc chắn anh ta có thể nghe ra, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
"Linh tới tìm tôi, nói là nhìn thấy mẹ của anh đã giấu một vài tài liệu quan trọng vào két sắt, hẳn là tài liệu về Thẩm Ngạo, tôi muốn biết là cái gì nên phái người đi tìm, nhưng sau khi người của tôi tới thì phát hiện Hùng Đại Ninh đã chết, tôi tò mò, anh vẫn luôn không trở về nhà, tại sao lại trở về đúng lúc như vậy?" Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
"Mẹ anh gọi điện bảo anh trở về, có chuyện quan trọng cần nói với anh." Tô Khánh Nam nói.
"Tô Khánh Nam, người của tôi chắc chắn không phải là hung thủ giết hại mẹ anh." Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
"Gặp mặt một lần đi, bây giờ em tới nhà mẹ anh, tiện không?" Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
"Được, bây giờ tôi sẽ qua." Bạch Nguyệt nói, lập tức rời giường.
Lâm Thư Lam vừa mới ngủ, Bạch Nguyệt không đánh thức cô ấy, gọi một binh sĩ trực ban đưa cô tới nhà Hùng Đại Ninh.
Trên đường đi, cô tự nói với bản thân, nếu không ngủ ngày mai sẽ không có tinh thần, suy nghĩ không rõ ràng, bắt buộc bản thân phải ngủ được một lúc.
Giấc ngủ cực kỳ mông lung.
Trên đường đi từ nhà tới nhà Hùng Đại Ninh đã tỉnh lại mấy lần, lúc sắp tới nhà Hùng Đại Ninh, cô cũng không thể ngủ được nữa.
Bước xuống từ trên xe, Tô Khánh Nam đứng trước cửa nhà, một tay đút trong túi quần, ăn mặc có chút mỏng manh, sắc mặt rất nặng nề.
Bạch Nguyệt hiểu rõ chuyện giữa Hùng Đại Ninh và Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam được Hùng Đại Ninh nhận nuôi.
Hùng Đại Ninh có ơn với anh ta.
Tình cảm của bọn họ cũng không tệ.
Lần này Hùng Đại Ninh chết một cách đột ngột, anh ta nhất định rất đau lòng.
"Bây giờ bà ấy đang ở trong phòng sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Bà ấy, chính là Hùng Đại Ninh.
"Thu Tôn ở bên trong, em muốn xem hay là trực tiếp tới phòng anh?" Tô Khánh Nam hỏi.
Lãnh Thu Tôn, Bạch Nguyệt biết người này, là một chuyên gia phá án vô cùng lợi hại, cũng là bạn tốt của Tô Khánh Nam, trước kia cô từng cùng anh ta phá một vụ án cũ, nhưng hai người không hợp lắm.
"Tôi muốn xem thử một chút."
Nếu Hùng Đại Ninh bị mưu sát, cô muốn cố gắng hết sức tìm được sơ hở của hung thủ, rửa sạch hiềm nghi cho người của cô.
Tô Khánh Nam nhìn về phía người đứng phía sau, dặn dò: "Đưa cô ấy tới phòng mẹ tôi."
"Vâng."
Người đó đi phía trước dẫn đường.
Bạch Nguyệt theo sau người kia, ngoái đầu nhìn lại Tô Khánh Nam.
Anh ta vẫn đứng trước cửa nhà, không hề động đậy, dường như có chút bi thương.
Trong lòng cô, anh ta là một người mạnh mẽ đến mức khiến người ta hít thở không thông, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là âm mưu.
Mưu lược, thủ đoạn, tâm cơ, là người lợi hại nhất cô từng gặp.
Người không gì địch nổi như anh ta, vậy mà cũng có lúc tinh thần chán nản.
Dù sao Tô Khánh Nam cũng không phải thần thánh, mà là một con người.
"Đến rồi." Người dẫn đường nói, đẩy cửa ra.
Bạch Nguyệt tiến vào, chợt nghe thấy Lãnh Thu Tôn không vui nói: "Ai cho phép cô đi vào, ra ngoài."
Bạch Nguyệt không để ý tới anh ta, tiếp tục tiến vào.
Trong phòng rất lộn xộn, quần áo, giày dép, túi xách của Hùng Đại Ninh vứt loạn trên đất.
Hùng Đại Ninh bị đóng trong ngăn tủ, trên trán cắm ba cái đinh, hai bên gò má cắm hai cái đinh, mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt, quăng trong ngăn tủ, miệng của bà ta cũng bị may chặt bằng dây thép.
Trên cổ cắm hai cái đinh, bả vai mỗi bên cắm ba cái.
Cánh tay vẫn còn nguyên, không có bàn tay, cả người không mặc quần áo, trên người đầy vết roi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK