Chương 922: Cô Tuyệt Đối Không Ngờ Được Mình Trêu Chọc Ai Đâu
CHƯƠNG 922: CÔ TUYỆT ĐỐI KHÔNG NGỜ ĐƯỢC MÌNH TRÊU CHỌC AI ĐÂU
Cô dừng bước và quay đầu nhìn lại.
Hai người đeo mặt nạ màu trắng, mặc áo mưa màu đen rộng rãi nên không nhìn ra được hình dáng và mặt mũi.
"Nếu như tôi chết ở nhà họ Hạng, anh nghĩ người bên ngoài sẽ đồn thế nào?" Mục Uyển biết mình chạy không thoát nên lớn tiếng cảnh cáo.
"Sau khi cô Mục về nước đã không nhịn được nhục nhã nên nhảy xuống hồ tự sát. Tôi cảm thấy làm như vậy còn có thể bảo vệ được mặt mũi nhà họ Hạng đấy." Người đeo mặt nạ nói cực kỳ thâm độc.
Mục Uyển nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hình Thiên dạy cô một ít thuật phòng thân, nếu như chỉ đối phó một người thì cô vẫn có chút tự tin, nhưng đối phó với hai người thì lại hơi khó khăn.
Cô thật sự không ngờ được bọn họ sẽ làm trắng trợn như vậy, chờ tới lúc cô chỉ có một mình để giết người.
Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, cô chỉ có thể cố hết sức đánh một trận.
"Tôi cũng sắp chết rồi, hãy để cho tôi được chết rõ ràng đi. Là ai phái các người tới đây? Là Hạng Kim Thu sao?" Mục Uyển hỏi, cũng cố gắng kéo dài thời gian, hy vọngbảo vệ sẽ phát hiện ra.
"Những chuyện đó, cô vẫn chờ sau khi chết thì hỏi Diêm Vương đi." Người đeo mặt nạ nói xong liền xông về phía Mục Uyển.
Mục Uyển đá về phía dưới của hắn. Người kia sớm đã có sự đề phòng nên kẹp lấy chân của Mục Uyển. Mục Uyển mượn cơ hội đấm về phía chỗ động mạch ở dưới cằm.
Hình Thiên từng nói với cô, chỉ cần chỗ này bị đánh trúng thì người bị đánh trúng sẽ ngất đi trong thời gian ngắn.
Người đeo mặt nạ không ngờ tới chiêu này của Mục Uyển liền ngã nằm trên mặt đất. Một người khác thấy thế lại không dám khinh địch, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Mục Uyển.
Mục Uyển chạy về phía biệt thự và hô lớn: "Hắc Muội, Hắc Muội ."
Người đeo mặt nạ lập tức đuổi theo, bước chân rất nhanh, Mục Uyển căn bản không chạy nổi, thấy mình sắp bị bắt nên cô rẽ vội sang bên. Người đeo mặt nạ không kịp dừng lại liền vượt qua Mục Uyển.
Mục Uyển dùng sức đẩy người đeo mặt nạ rơi vào trong hồ nước lạnh.
Người ngất xỉu lúc trước đã tỉnh lại, nổi giận xông về phía Mục Uyển.
Mục Uyển tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy tới cửa nhà mình và định đẩy cửa ra thì bị một người đeo mặt nạ nắm tóc kéo lại.
"Hắc Muội, cứu tôi với. Hắc Muội ." Mục Uyển kêu.
Người đeo mặt nạ bịt miệng của Mục Uyển.
Mục Uyển cắn vào tay của người đeo mặt nạ. Một người đeo mặt nạ khác thấy thế thì sốt ruột kêu lên: "Nhanh dìm cô ta vào trong nước, cho cô ta chết đuối đi."
Hắn vừa dứt lời, Hắc Muội đã mở cửa sổ ra và nhảy thẳng từ tầng hai xuống, một đá lại đá chi người đàn ông vừa nói rơi xuống hồ nước.
Một người đàn ông khác thấy thế, vội chạy đi.
Người đàn ông rơi vào trong hồ kia vừa bò lên đã bị Hắc Muội dùng dao kề sát bên cổ.
Mục Uyển lấy mặt nạ của người đàn ông ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc." Chú Tăng."
Hắn là người bên cạnh Hạng Vũ Thái. Mục Uyển thấy hắn cũng rất chấn động: “Là cậu Ba tôi bảo chú tới giết tôi sao?"
"Không phải, là tự tôi muốn giết chết cô thôi, cô muốn giết thì cứ giết đi." Chú Tăng vô cùng khí thế nói.
Mục Uyển ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Chú Tăng, chú là người bên cạnh cậu Ba của tôi, cậu Ba của tôi là ai hẳn chú cũng hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ. Cậu ấy là người cương trực công bằng, ghét nhất chính là dùng ám chiêu, làm người quang minh lỗi lạc, tôi không tin tưởng cậu Ba phái chú tới. Nhưng nếu như tôi giao chú ra, ngoại trừ làm cho cậu Ba khó xử, cũng khiến cho người khác đi buộc tội cậu Ba của tôi. Tôi không biết mục đích chú giết tôi là gì, nhưng nếu như chú thật sự trung thành với cậu Ba của tôi thì đừng để người khác lợi dụng."
Chú Tăng kinh ngạc nhìn Mục Uyển. Trong ấn tượng của hắn, Mục Uyển vẫn là một người ngang bướng, một cô gái tùy hứng, nhưng bây giờ lại trưởng thành, thận trọng vững vàng như thế, hơn nữa hình như hiểu rõ tất cả, có thể nắm giữ toàn cục.
"Vì sao cô lại muốn về đây?" Chú Tăng hỏi.
Mục Uyển mỉm cười, nhìn chú Tăng với vẻ sâu xa: “Nơi này là nhà của tôi, tôi không về đây thì có thể đi đâu được chứ?"
"Hình Thiên chắc hẳn đã cho cô tiền vì dù sao cô cũng vì bảo vệ cậu ta mới làm vậy. Cô có thể đi tới nước khác để làm lại cuộc đời." Chú Tăng nghi ngờ quan sát Mục Uyển.
"Chú Tăng, tôi từ nhỏ đến lớn đều ở đây, chú không phải là tôi, chú không thể hiểu được khát vọng của tôi đối với nơi này. Hơn nữa, mẹ của tôi cũng ở đây. Chú về đi, tôi sẽ không nhắc chuyện ngày hôm nay với bất kỳ người nào, nhưng cũng hy vọng chú đừng để người khác lợi dụng, cậu Ba sẽ rất đau lòng đấy." Mục Uyển đẩy con dao trong tay của Hắc Muội ra.
Chú Tăng đứng lên: “Quả thật không phải là cậu Ba của cô bảo tôi tới. Cô Mục, cô không nên trở về. Còn nữa, cô nên cẩn thận một chút."
Chú Tăng nói xong liền chạy nhanh đi.
"Cô chủ, em không hiểu, chúng ta đã bắt được hắn, vì sao không giao hắn cho cậu của chị?" Hắc Muội nhìn theo bóng lưng của chú Tăng và nói.
"Chú Tăng rất trung thành và tận tâm với cậu tôi, là trợ lý đắc lực của cậu tôi. Mà tính cách cậu tôi công bằng chính trực. Nếu như tôi dẫn hắn đến trước mặt cậu tôi, cậu tôi vì lấy lại công bằng cho tôi, cũng sẽ trừng phạt nghiêm khắc chú Tăng, thậm chí sẽ đuổi ông ta hoặc đưa vào tù."
"Đó cũng là hắn bị trừng phạt đúng tội, vừa rồi hắn thật sự muốn giết cô đấy." Hắc Muội càng không hiểu.
"Có khả năng đây chính là mục đích của người đứng phía sau. Nếu như chú Tăng giết tôi, như vậy sẽ giải quyết phiền toái là tôi, mà chú Tăng cũng bị hắn ta nắm được điểm yếu. Chú Tăng lại phải làm việc cho người kia. Nếu như chú Tăng không giết được tôi, bị tôi đưa tới chỗ cậu, vậy cậu Ba sẽ đích thân bẻ gãy cánh tay của mình. Mà hành động này sẽ làm người đi theo cậu Ba tôi thất vọng, làm cho cậu Ba mất đi lòng người dưới." Mục Uyển phân tích nói.
Hắc Muội đã hiểu rõ. "Mưu kế thật thâm độc, một mũi tên trúng hai đích."
"Lần này tôi thả chú Tăng, thứ nhất ông nợ tôi một ân tình, thứ hai ông ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, cũng không dễ dàng bị người lợi dụng và gây xích mích nữa, ngược lại sẽ đề phòng người đứng phía sau kia."
"Nhưng hắn cũng không nói ra người phía sau là ai?" Hắc Muội thất vọng nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Người có thể giật dây chú Tăng thì chắc chắn cũng phải có đức cao vọng trọng ở nhà họ Hạng. Hạng Kim Thu còn chưa đủ tư cách, như vậy tổng cộng chỉ có mấy người. Dùng phương pháp loại trừ, đầu tiên người này phải đối lập với thế lực của cậu Ba, thứ hai mục đích rõ ràng, thứ ba làm như thế hẳn phải có lợi. Nếu không phải là mẹ của Hạng Thịnh Duật thì chính là ba của Hạng Thịnh Duật, hoặc là ông cả."
"Cô chủ làm sao đoán được là bọn họ?" Hắc Muội tò mò nói.
"Nếu như mục đích của những người này chỉ là xa lánh tôi, tôi ngược lại không dễ đoán ra. Bởi vì hơn phân nửa mọi người đều xa lánh tôi, nhưng muốn lật đổ cậu Ba của tôi và có liên quan tới quyền lợi như vậy, cậu Ba và Hạng Thịnh Duật là đối lập, Hạng Thịnh Duật không đến mức sẽ giết tôi, như vậy người sẽ giết tôi chính là người bên phía Hạng Thịnh Duật."
"Cô chủ thật thông minh, giống Tổng..." Hắc Muội chợt dừng lại. Cô ấy muốn nói Tổng thống, nhưng Tổng thống đã dặn không thể làm lộ ra thân phận của cô nên vừa cười vừa nói: "Bọn em có một Tổng tư lệnh cũng thông minh như cô chủ vậy, em rất sùng bái cô ấy."
"Em đi về nghỉ ngơi trước đi, nếu những người này đã có lòng muốn giết tôi thì Sau này chúng ta phải đặc biệt chú ý mới được." Mục Uyển nhắc nhở.
"Nhưng chúng ta chỉ thủ chứ không công, em cảm thấy quá yếu thế." Hắc Muội mất mát nói.
Mục Uyển cong khóe miệng lên. Từ khi cô quyết định về nước đã xác định được kế hoạch của mình.