Chương 856: Em Rất Khỏe Không Cần Lo Lắng
CHƯƠNG 856: EM RẤT KHỎE KHÔNG CẦN LO LẮNG
Anh làm gì mà nhìn chằm chằm cô ngủ thế, anh đang nghĩ muốn đối phó cô sao?
Cô rùng mình, mỉm cười rời giường: "Sao anh nhìn tôi?"
"Lát nữa em đánh răng rửa mặt xong thì đến phòng sách nhé." Thẩm Diên Dũng nói.
“Phòng sách của anh ở đâu?" Lưu San không biết.
Nơi này, trước kia cô chưa từng tới.
"Sát vách." Nói xong, Thẩm Diên Dũng đi ra ngoài.
Lưu San cảm thấy không hiểu được anh, cô đánh răng, rửa mặt xong thì đi phòng sát vách.
Trong phòng không phải Thẩm Diên Dũng, mà là một người đàn ông cô không quen.
Người đàn ông đó mỉm cười với cô, không vòng vo nói: "Phiền cô điền mấy phiếu khảo sát, cố hết sức suy nghĩ thực tế, từng người trong trang viên đều phải điền."
Lưu San đã từng làm bác sĩ, còn là bạn tốt của Bạch Nguyệt, cô hiểu đây là kiểm tra tâm lý với cô, cô gật đầu.
Người đàn ông đưa cô tờ phiếu khảo sát thứ nhất: "Cô chỉ cần đánh dấu vào ô trống là được rồi." Lưu San nhìn bài kiểm tra, mỗi câu hỏi có bốn đáp án.
1 không có, 2 có chút, 3 hình như vậy, 4 đúng là như vậy.
Câu thứ nhất, bạn có cảm thấy không muốn ăn hoặc không kìm chế được mà rượu chè ăn uống quá độ hay không?
Cô trả lời đúng là như vậy.
Câu thứ hai, phải chăng bạn đã mất hứng thú.
Đúng là như vậy.
Câu thứ ba, có phải mất ngủ hoặc là cả ngày luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ.
Cô vẫn như vậy, cô hoặc là mất ngủ, hoặc là buồn ngủ, đột nhiên phát hiện, những câu hỏi này là tạo ra cho riêng cô.
Câu thứ tư, có phải lo lắng cho sức khỏe bản thân không.
Lại là như vậy, cô luôn cảm thấy mình hoặc là dạ dày không tốt, hoặc là trái tim không tốt, hoặc là cái này không tốt, cái kia không tốt.
Câu thứ năm, có phải cho là cuộc sống không có giá trị, sống không bằng chết không.
Lưu San bắt đầu bi quan, trời tối người yên, khi tỉnh táo một mình nằm ở trên giường, cô đều nghĩ, mình còn sống làm gì, mỗi ngày cuộc sống lặp lại, khi chết cũng không nhớ nổi chuyện có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cẩu thả sống qua ngày, lúc nào chết, đối với cô mà nói đều như nhau.
Cô hít sâu một hơi, đánh dấu vào ô là như vậy, lại nghĩ một chút, không phải Thẩm Diên Dũng phát giác ra tâm trạng muốn chết của cô chứ, nên cô lại đánh dấu lại, đánh vào ô hoàn toàn không có.
Câu thứ sáu: có phải luôn cảm thấy đau lòng hoặc bi ai.
Câu này lại là như vậy, chỉ cần cô một mình nằm ở trên giường, không nghĩ gì, đã cảm thấy lòng nặng nề, rất đau lòng.
Câu thứ bảy, có phải hoang mang về tương lai không.
Câu này đã nói trúng lòng cô, cô thật cảm thấy hoang mang, cũng không biết đường ra ở nơi đâu.
Câu thứ tám, có phải bạn cảm thấy không có giá trị hay không, câu thứ chín và thứ tám không khác nhau lắm, phải chăng lực bất tòng tâm.
Đúng, chính là như vậy, không phải cô cảm thấy, sự thật là như thế.
Câu thứ mười, có phải đối bất cứ chuyện gì cũng tự trách.
Vành mắt Lưu San ửng đỏ, rất tự trách, không phải tự trách bình thường, cũng buồn tại sao không thông minh, tại sao phải xúc động.
Câu thứ mười một, có phải khi cần quyết định lại do dự không quyết.
Cái này không nói nhảm sao? Cô không thông minh, chắc chắn do dự, sợ làm sai.
Câu thứ mười hai, có phải luôn thấy phẫn nộ và không hài lòng không.
Có cái gì hài lòng hay không, cô trốn không thoát, chỉ có thể thế này, nếu viết không có, rõ ràng là nói dối, cô chọn có chút, ha ha, hoàn toàn là cho Thẩm Diên Dũng mặt mũi, chọn có chút, trên thực tế, chính là không hài lòng, ha ha ha ha.
Câu thứ mười ba: đã mất đi hứng thú với sự nghiệp, gia đình, thứ yêu thích phải không.
Gần như vậy, cô không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, cho dù là đi du thuyền, chơi đùa, cô cũng chỉ hứng thú ngắn ngủi, nghĩ đến mình mất cánh tay, cô cũng có thể chơi đùa, có thể chèo thuyền, lập tức không có hứng thú.
Câu thứ mười bốn, không gượng dậy nổi, làm việc không động lực.
Chính là như vậy.
Rốt cục đã đến câu thứ mười lăm, có phải cho bản thân đã già yếu hoặc là mất đi sức hút.
Không phải cô cho rằng, là cô già thật rồi, đã có tóc trắng, còn không có cánh tay, sức hút ở đâu, chính là như vậy.
Viết xong, cô cười hì hì đem tờ khảo sát cho người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông xa lạ nhìn xuống, sắc mặt không tốt lắm, nhìn dáng vẻ mắt ngọc mày ngài của cô, anh ta cúi thấp đầu xuống, đứng lên: "Cái khác điền không giống, cô có thể đi ra."
"Ồ, vậy tôi đi ra nhé." Lưu San ôn tồn nói, ra khỏi cửa, Thẩm Diên Dũng vẫn đứng ở cửa ra vào.
Lưu San nhướng mày, kinh ngạc nói: "Công việc của anh không bận sao? Nhìn rất nhàn nhã."
"Hôm nay là ngày tôi kết hôn, nên tôi cho mình nghỉ, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Ừ, vậy bây giờ anh tìm tôi có việc gì?" Lưu San lạnh nhạt hỏi.
"Em đi xem TV trước đi." Thẩm Diên Dũng nhường ra một con đường.
Lưu San cảm thấy Thẩm Diên Dũng hơi kỳ quái, giống như tìm cô, lại giống như lại không tìm cô.
Kệ thôi, cô vui vẻ đi xuống tầng, mở TV.
Thẩm Diên Dũng đi vào phòng sách.
Người đàn ông đứng lên, đem tờ khảo sát cho anh, giải thích : "Không có là 0 điểm, có chút là 1 điểm, hình như là 2 điểm, đúng là như thế là 3 điểm, tính ra, cô ấy là 44 điểm."
"Cho nên?" Thẩm Diên Dũng có dự cảm không tốt.
"Bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng, đã gần tới bờ sụp đổ."
Thẩm Diên Dũng thở gấp, tay cầm tờ khảo sát run rẩy: "Nhìn cô ấy không giống."
"Trước kia tôi có một bệnh nhân, bệnh của cô bởi vì là vì con gái cô, con gái cô mười tám tuổi, thành tích ưu tú, tính cách hoạt bát, có rất nhiều bạn, tích cực tham gia hoạt động trường học bố trí, hoà đồng, có bạn trai tình cảm không tệ, còn cùng bạn bè tự tổ chức bán hàng từ thiện, đi viện dưỡng lão chăm sóc người già, người khác đều ấn tượng cô hoạt bát sáng sủa, mặt luôn mỉm cười, chính là một cô gái nhìn như thiên sứ, nhưng đã tự sát."
Thẩm Diên Dũng nhíu chặt mày: "Cô ấy đã tự sát, nhảy từ tầng thượng tòa nhà Thế Kỷ nhảy xuống, nên tôi nhốt cô ấy vào hang núi, tôi muốn cô ấy cầu xin tha thứ, nhưng cô ấy lại... một lòng muốn chết."
"Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân trầm cảm nặng, họ tự sát một lần, được cứu một lần, sẽ tiếp tục chọn tự sát, tôi có một bệnh nhân, tự sát tám lần, hết cắt ngón tay của mình lại chặt đứt cánh tay, lần cuối cùng nhân dịp người nhà không chú ý, nhảy lầu chết rồi."
Thẩm Diên Dũng căng thẳng, sợ hãi, thấp thỏm lo âu, anh giữ bả vai người đàn ông: "Làm sao điều trị, chữa khỏi cho cô ấy, anh nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy."
"Như cô ấy khá khó khăn, nếu người bị bệnh trầm cảm biểu hiện rõ ràng, đó là bọn tín hiệu cầu cứu của họ, trong tiềm thức họ biết mình thế là không tốt, muốn chữa khỏi.
Nhưng vợ ngài không giống, cô ấy dùng nụ cười ngụy trang bệnh của mình, khiến người ta không phát hiện được vấn đề của cô, chứng minh trong tiềm thức cô không muốn được cứu, ngoan cố khác thường.
Hơn nữa, tác dụng của thuốc với bệnh trầm cảm cũng không lớn, bản thân điều tiết mới là quan trọng nhất, bằng vào năng lực của tôi rất khó.
Về phương diện tâm lý đã từng có một nhân vật truyền kỳ tên Bạch Nguyệt, chỉ cần cô ấy ra tay, gần như có thể chữa trị, hay là ngài tìm cô ấy thử xem." Người đàn ông đề nghị.