Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486: Nếu Ông Trời Có Linh Thiêng Chắc Chắn Sẽ Phù Hộ Cho Cô.​




CHƯƠNG 486: NẾU ÔNG TRỜI CÓ LINH THIÊNG CHẮC CHẮN SẼ PHÙ HỘ CHO CÔ.
"Tôi biết rõ nên làm thế nào. Em muốn tới Nội các sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Muốn."
"Được. Tôi sẽ thu xếp." Bên kia, Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt để điện thoại di động xuống, Thẩm Diên Dũng là một người có năng lực, hơn nữa lại quyết đoán hơn người, chỉ cần anh ta chịu giúp, dù sao cũng là Tổng thống, chuyện này chắc chắn có thể được.
Hơn nữa, thông qua chuyện này có thể nhìn ra những nhân viên quan trọng bên cạnh, sau này cũng có phương hướng.
Cô đứng lên, mặc áo lông dày vào, cầm điện thoại đi ra ngoài, hiện tại tới quốc tế Thủy Nguyệt có lẽ vẫn còn kịp.
Cô đi ra ngoài, Tống Tâm Vân ngồi trong nhà.
"Mẹ, có thể cho con mượn luật sư của công ty được không? Để cho anh ta tới quán trà Thiên Ngữ ở quốc tế Thủy Nguyệt trong hai tiếng." Bạch Nguyệt nói.
"Có thể, bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho anh ta, để cho anh ta tới, mẹ cho con số điện thoại di động của anh ta, để tiện liên lạc." Tống Tâm Vân nói.
"Được." Bạch Nguyệt đi ra ngoài cửa lớn.
Lâm Thư Lam lo lắng đi theo sau cô: "Mợ chủ, tôi đi lái xe."
Cô biết Lâm Thư Lam là bảo vệ cô nên cũng không từ chối.
Chỉ chốc lát, cô ta đã lái xe tới.
Bạch Nguyệt lên xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Thư Lam liến nhìn Bạch Nguyệt, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Tôi cảm thấy Thủ trưởng ở trên trời có linh, nhất định sẽ bảo vệ cô, tôi theo Thủ trưởng sáu năm, cô là ngươi duy nhất ngài ấy yêu.
"Lúc trước Bạch Nguyệt được Cố Lăng Kiệt bảo vệ, cho nên mới sống tới tận bây giờ." Nửa câu sau Bạch Nguyệt không có nói ra.
Người biết rõ Cố Lăng Kiệt càng ít thì Cố Lăng Kiệt càng được an toàn.
"Mợ chủ, cô nhất định phải sống thật tốt, tôi cảm thấy, nếu Thủ trưởng còn sống chắc chắn sẽ hy vọng cô sống thật khỏe mạnh." Lâm Thư Lam nói nhẹ.
Bạch Nguyệt không nói gì thêm, dựa vào thành ghế nhắm mắt an thần.
Lúc bọn họ tới quán trà Thiên Ngữ, luật sư của nhà họ Cố đã tới, đang chờ Bạch Nguyệt ở cửa.
"Xin chào! Cô chính là cô Trần đúng không? Tôi là luật sư Vương của nhà họ Cố, cô gọi tôi là ông Vương là được rồi." Luật sư Vương giơ tay.
Bạch Nguyệt bắt tay luật sư Vương, khách sáo nói: "Làm phiền luật sư Vương rồi."
Cô gọi điện thoại cho ông chủ của HSH.
Ông chủ của HSH nghe rồi nói: "Chúng tôi đang ngồi bàn 203 trong phòng bao."
"Được. Chúng tôi tới bây giờ." Bạch Nguyệt lên lầu, bước vào trong phòng.
Bên trong là hai người đàn ông mặc âu phục, đều vẫn còn rất trẻ.
"Xin chào! Tôi là Trương Duệ, ông chủ của HSH, đây là luật sư của tôi, Trình Vũ, thật ngạc nhiên, làm sao cô lại có số điện thoại của tôi vậy?" Trương Duệ mỉm cười nói.
"Trước đây, bạn của tôi đi tìm nhà văn mạng, ngay lúc đó HSH vừa mới phát triển, cô ấy đã dùng số Messenger của tôi, anh dùng Messenger có số điện thoại của anh bên trên, cho nên tôi biết số điện thoại của anh." Bạch Nguyệt giải thích.
Cô còn nhớ rõ, trước kia cô và Lưu San cũng quen biết không lâu, nhưng do Lưu San rất nhiệt tình chủ động tìm cô kết bạn.
Lúc ấy cô vẫn còn là thực tập, một thực tập sinh khác đã nói xấu cô, tại Post Bar đã nói cô được bao nuôi, là quan hệ đôi bên cũng có lợi và các loại tội khác.
Lưu San đã tìm đến HSH, thuê hai mươi nhà văn mạng, lúc trước giá nhà văn mạng một ngày là 15 nghìn đồng, một người phát đi mười tin, đi đối phó với một thực tập sinh khác.
Tuy cách của Lưu San rất phô trương, nhưng lại đặc biết trượng nghĩa, bảo vệ kẻ yếu.
Nhớ tới khoảng thời gian ở cùng Lưu San kia, trong lòng của cô cũng đặc biệt ấm áp.
Không biết Lưu San ở nước D, sống có tốt không?
"À năm đó đã rất lâu rồi." Trương Duệ nhớ lại nói, bắt tay với Bạch Nguyệt, ngồi xuống, nhìn về phía luật sư của anh ta.
Luật sư đem văn bản, tài liệu đưa cho Bạch Nguyệt xem: "Đây là số liệu trước mắt của HSH, chúng tôi có được 120 nghìn người sử dụng thực, mở rộng phục vụ mấy ông chủ lớn, hợp tác lâu dài với nền tảng phát sóng trực tiếp, văn học trực tuyến, đa phương tiện , hợp tác với các minh tinh, người đại diện công ty đã có ý định hợp tác cố định."
"Tôi muốn hỏi một chút, là như thế này, giả sử, bình luận này, tôi muốn biến nó thành hotsearch, hoặc là cho lên trang đầu v…v. Các anh cụ thể sẽ làm những gì?" Bạch Nguyệt không biết hỏi.
"Về vấn đề này, bộ phận kinh doanh của công ty sẽ giải thích với cô.
Tôi nói qua một chút, chúng tôi có hòm thư nội bộ, chuyển đến mỗi một tài khoản đăng ký trên điện thoại, họ sẽ bình luận theo yêu cầu, mỗi một bình luận sẽ được nhận một điểm tích lũy, có hai bình luận thì hai điểm tích lũy. Nhưng không thể bình luận cùng một lúc mà phải cách một phút.
Tiền lương hàng tháng sẽ dựa theo điểm tích lũy của bọn họ, tiền lương của bọn họ sẽ được chuyển qua tài khoản
Bình thường mỗi điểm tích lũy là ba nghìn, bọn họ phần lớn đều là học sinh, làm tốt thì một tháng cũng có mấy trăm nghìn, coi như là tiền sinh hoạt, dù sao cũng không cần dùng não, chỉ cần có một cái máy tính tùy tiện bình luận, một ngày có thể dễ dàng kiếm được ba trăm nghìn." Trương Duệ giải thích.
Bạch Nguyệt gật đầu, về cơ bản đã rõ ràng, đọc qua tài liệu của HSH, lợi nhuận coi như không tệ, cũng có khả năng phát triển.
Ra giá chín mươi tỷ đồng.
Bạch Nguyệt khép lại tài liệu: "Được rồi, có thể mang hợp đồng ra, sau đó tôi xác minh qua một chút, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay."
"Được." Trương Duệ đáp.
Hai luật sư đang kiểm tra đối chiếu số liệu, thông tin.
Bạch Nguyệt yên lặng uống nước.
"Thật đáng tiếc,Thủ trưởng Cố còn trẻ như vậy đã phải ra đi, em gái tôi coi anh ta như thần tượng, vô cùng sùng bái." Trương Duệ tán gẫu.
Bạch Nguyệt rõ đôi mắt xuống: "Em gái anh bao tuổi rồi?"
"Năm nay hai mươi, còn là một cô nhóc, tôi chuẩn bị cho nó ra nước ngoài học."
"Rất tốt. Cái kia... Các anh cứ làm tiếp đi, tôi muốn đi ra ngoài một chút, chắc khoảng nửa giờ sau có thể quay lại, không sao chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ừ. Đó là chuyện đương nhiên. Cô cứ tự nhiên."
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, Lâm Thư Lam lập tức đuổi kịp.
Cô ra khỏi cửa, chuẩn bị lên xe.
Lâm Thư Lam kiểm tra xe, xác định không có vấn đề gì mới để cho Bạch Nguyệt lên xe.
Bạch Nguyệt cũng không đi, ra ngoài gọi điện thoại.
"Này, đàn anh, em là Bạch Nguyệt, thật xin lỗi lần trước anh đến em không gặp được đã xảy ra một chuyện, anh bây giờ có thể nói chuyện không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Bạch Nguyệt, anh đã nghe rất nhiều chuyện về em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đó anh gọi điện cho em, em cũng không nghe sau này cũng không liên lạc được nữa." Từ Trường An có chút tức giận nói.
"Năm đó, lúc anh gọi điện cho em, em đang ở ngoài tỉnh, bị Trình Bân bắt cóc, anh ta là cảnh sát thành phố Kim Nguyên, chuyện rất phức tạp, anh có thể lên mạng xem, trên mạng có lẽ có chuyện này.
Em bị anh ta bắt cóc sau đó vứt xuống biển, nhưng em được chồng cứu, sau đó hai vợ chồng cùng lưu lạc tới đảo hoang, tiếp đó còn xảy ra rất nhiều chuyện, em cố gắng nghĩ cách gọi cứu viện nhưng bị rơi xuống biển ngoài ý muốn lại, sau đó bị hôn mê." Bạch Nguyệt nói đơn giản.
"Chuyện này anh biết đấy, Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam tranh giành em, đúng không? Sau đó em bị bắt đi, không có chút tin tức, Cố Lăng Kiệt đã tới tìm anh, đã nói chuyện này với anh." Từ Trường An nói.
"Ừ. Em được cứu, thay đổi khuôn mặt, thay đổi xương cốt, nhưng mà anh không cần lo lắng em không phải Bạch Nguyệt, bởi vì chỉ có em biết rõ bí mật của học trưởng, kể cả em gái anh." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Em bị hôn mê, em đã được cứu, làm sao liên hệ anh?"
"Bởi vì em có chuyện cần anh giúp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK