Chương 1139: Càng Mong Đợi Phong Cảnh Đã Ngắm Nhìn
CHƯƠNG 1139: CÀNG MONG ĐỢI PHONG CẢNH ĐÃ NGẮM NHÌN
Giờ anh có thể khẳng định, chắc chắn Hạng Thịnh Duật có tình cảm khác với Mục Uyển, nếu không sẽ không dễ dàng ghen như thế!
“Tôi chỉ khen ngợi phong cách làm việc của phu nhân, anh nghĩ nhiều rồi.” Lã Bá Vĩ trả lời rõ ràng.
“Tôi vẫn hy vọng anh hiểu rõ mình nên làm thế nào? Cô ấy rất bướng bỉnh, cũng thích làm chuyện dư thừa, còn cực đoan, không phân biệt được tốt xấu, ngoài việc xấu xí, ngu ngốc, không lí trí, không hiểu rõ mình làm đúng hay sai, làm phiền anh ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy nhiều hơn.” Hạng Thịnh Duật nói một cách kỳ lạ.
“Tiêu chuẩn thẩm mỹ về phụ nữ của anh Hạng quá cao rồi, nhan sắc của phu nhân cũng tính là cao, bạn tôi đều nói cô ấy rất lí trí, nhưng vì quá lí trí nên ngược lại đó không phải chuyện tốt.” Lã Bá Vĩ nói.
“Yêu cầu về IQ của mấy người quá thấp rồi, cô ấy mà lí trí sao?Cô ấy không phân biệt được ai đối tốt với cô ấy, còn ngây ngốc đợi Hình Thiên, nhưng anh ta không đặt cô ấy lên hàng đầu, nếu giữa Bạch Nguyệt và cô ấy chỉ có một người sống, chắc chắn anh ta sẽ chọn Bạch Nguyệt.” Hạng Thịnh Duật nói một cách chắc chắn, giọng nói còn mang theotức giận.
Lã Bá Vĩ không đưa ra ý kiến, cúi đầu cắt bò bít tết.
“Hình Thiên thông gia với Hoa Cẩm Vinh, anh nói xem tôi có nên ngăn cản họ không?” Hạng Thịnh Duật hỏi Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc trả lời: “Vậy phải xem rốt cuộc anh muốn thứ gì, nếu anh muốn vị trí Tổng thống, vậy nhất định phải ngăn cản việc thông gia của bọn họ, hai bên mạnh hợp lại, cơ hội lợi dụng sẽ ít đi, còn nếu anh muốn phu nhân, tình địch cưới người khác, phu nhân sẽ hoàn toàn mất hết hy vọng, Hình Thiên sẽ bị knock-out.”
Hạng Thịnh Duật mím môi cắt bít tết không nói gì, dao động trong mắt chập chùng lấp lóe.
Ăn xong bít tết, anh vẫn không nói gì.
20 phút sau, Lã Bá Vĩ cũng ăn xong.
“Anh đi xuống dưới xem bạn anh đi, nếu may mắn, có lẽ cô ta vẫn còn sống.” Hạng Thịnh Duật nói chậm rãi.
Lã Bá Vĩ nhíu mày: “Phu nhân rất xem trọng tình bạn, nếu cô ấy đã chọn An Kỳ thì cô ấy đã xem con bé là bạn rồi, anh lại ra tay với con bé, chắc chắn phu nhân sẽ càng bài xích anh.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên một tia sắc bén: “Bài xích cũng tốt, có gì khác nhau sao? Bạn anh quá kiêu ngạo, tôi phải để cô ta biết, ai mới là ông chủ.”
“Nếu anh muốn có được trái tim phu nhân, anh nên làm chuyện cô ấy muốn anh làm, chứ không phải tự anh muốn làm.” Lã Bá Vĩ nói với ý tứ sâu xa.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, gọi điện thoại: “Người còn sống không?”
“Cô ta vẫn còn sống, ông chủ muốn giết cô ta sao?” Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Không cần giết, nhưng phải để cô ta giữ bí mật tuyệt đối, không được kể với ai, nếu cô ta kể với ai, ba người các cậu sẽ bị ném xuống biển.” Hạng Thịnh Duật uy hiếp.
Lã Bá Vĩ: “…”
Hạng Thịnh Duật nhún vai, để điện thoại xuống, nói sâu xa với Lã Bá Vĩ: “Chuyện cũng làm rồi, chỉ cần không cho cô ấy biết thôi, có lẽ anh biết mình nên khuyên bạn mình thế nào, ngoài ra, tôi không nói đùa việc ném ba người xuống biển đâu.”
Lã Bá Vĩ: “…”
Anh có cảm giác Hạng Thịnh Duật sẽ độc thân với bản lĩnh của mình!
Hạng Thịnh Duật ăn xong thì tới thư viện tìm Mục Uyển.
Quả nhiên Mục Uyển đang ở đây, một ngọn đèn, một ấm nước trà, cô đang yên tĩnh đọc sách.
Anh đi tới bên cô, kéo ghế ngồi xuống.
Mục Uyển không ngẩng đầu cũng biết là anh, cho dù là hơi thở, hành động hay tiếng bước chân.
Cô lạnh nhạt uống một hớp trà, tầm mắt vẫn nhìn trên trang sách.
Hạng Thịnh Duật thì nhìn chằm chằm cô.
Mục Uyển đọc xong cuốn truyện tranh thì liếc nhìn anh.
Anh vẫn nhìn cô say đắm, ánh mắt rất sắc bén, nhưng không nói gì.
Cô cũng mặc kệ anh, đi lấy một cuốn sách khác tới đây, tiếp tục đọc.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Mục Uyển bị anh nhìn đến mất tự nhiên, nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn anh.
Anh vẫn nhìn chằm chằm cô.
Mục Uyển khép sách lại, liếc nhìn anh rồi đứng dậy đi lấy sách.
Lần này, cô không cầm về, mà đứng ở đó đọc.
Cô liếc nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô đắm đuối.
Mục Uyển thở dài, quay lưng về phía anh.
Hạng Thịnh Duật cứ nhìn cô như thế không thấy mệt sao?
Lúc nhỏ, cô cảm thấy anh trẻ con, giờ anh còn trẻ con hơn lúc nhỏ.
Cô đọc xong quyển sách thì quay đầu nhìn anh.
Có lẽ anh đã thật sự mệt mỏi nên nằm nhoài lên bàn ngủ rồi.
Cô nhét quyển sách trở lại, nếu cô đi lúc này…
Cô nhếch miệng, nhìn Hạng Thịnh Duật khiêu khích.
Có lẽ anh sẽ tức đến giơ chân, có điều anh tức giận xong, người xui xẻo lại là cô.
Cô đi tới bên Hạng Thịnh Duật, anh vẫn nhắm mắt.
Cô đi tới trước quầy thu hỏi nhân viên quản lý: “Ở đây có chăn không?”
“Có.” Nhân viên quản lý đưa chăn cho Mục Uyển.
Cô lại đi tới trước mặt Hạng Thịnh Duật, đắp chăn cho anh.
Anh ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cô ôm mười mấy cuốn sách trở lại quầy thu, nói với nhân viên quản lý: “Vị tiên sinh bên kia đã ngủ rồi. Đừng đánh thức anh ấy, nếu anh ấy tỉnh lại tìm tôi thì làm phiền cô nói với anh ấy, tôi từng nói với anh ấy, tôi phải đi rồi.”
“Vâng…” Nhân viên quản lý đáp lại với vẻ mặt khổ sở.
Mục Uyển cung cấp thẻ phòng, đăng ký xong thì rời đi.
Không biết qua bao lâu, Hạng Thịnh Duật tỉnh lại, vặn cổ, mở mắt ra, nhớ tới điều gì đó, tìm kiếm Mục Uyển ở khắp nơi.
Nhưng Mục Uyển hoàn toàn không ở trong thư viện.
Anh nhíu mày tức giận, cầm tấm chăn trên người ném xuống bàn.
Nhân viên quản lý vội đi tới, cung kính cúi đầu, nơm nớp lo sợ khi thấy anh: “Ngài Kỷ.”
“Cô ấy đã đi bao lâu rồi?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
“Đã đi hơn ba tiếng rồi.”
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên tia lạnh lùng, giọng nói cũng sắc bén hơn: “Vậy sao cô không đánh thức tôi?”
“Phu nhân… phu nhân nói để cho ngài ngủ, cô ấy đã nói với ngài là cô ấy phải đi rồi, sau… sau đó đắp chăn cho ngài rồi mới… mới đi.” Nhân viên quản lý nơm nớp lo sợ nói.
“Cô ấy đắp chăn cho tôi sao?” Hạng Thịnh Duật nghi ngờ, nhưng trong mắt đã thả lỏng hơn nhiều, cầm tấm chăn trên bàn lên lần nữa.
“Vâng, vâng, có thể điều hòa trong thư viện mở hơi lớn, phu nhân không nỡ đánh thức anh, nhưng lại sợ anh bị cảm.” Nhân viên quản lý giải thích.
Hạng Thịnh Duật nhìn tấm chăn trong tay đăm chiêu, sự lạnh lùng trên người đã biến mất.
Anh không để ý nhân viên quản lý, cũng không trừng phạt cô ta, cầm tấm chăn đi thẳng ra ngoài thư viện.
Anh đi thẳng vào phòng Mục Uyển, nhưng trong phòng không có ai, anh gọi cho Sở Giản: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở trên tầng thượng, người chúng ta đang trông chừng cô ấy.” Sở Giản báo cáo.
Hạng Thịnh Duật đi lên tầng thượng.
Mục Uyển đang ngồi trên chiếc ghế trong chòi nghỉ mát, gió biển rất lớn, thổi váy cô tung bay, tay cô đè lên trang sách, đọc rất nghiêm túc.
Hạng Thịnh Duật ngồi đối diện, nhìn chằm chằm cô: “Phong cảnh trong phòng em tốt hơn nơi này nhiều, em tới đây làm gì?”