Chương 1013: Bây Giờ Nên Có Tiểu Bảo Bối Rồi
CHƯƠNG 1013: BÂY GIỜ NÊN CÓ TIỂU BẢO BỐI RỒI
Hạng Thịnh Duật nổi cáu: “Nếu em vẫn muốn tiếp tục như thế này thì tôi sẽ chiều theo ý em.”
Anh nói đầy kiên định, có sức mạnh và cũng không để cho người khác dễ dàng từ chối.
Mục Uyển thì không có chút sức lực nào, cảm giác giống như đã sáu ngày bạn không ăn gì rồi bỗng có một chiếc bánh mì xuất hiện trước mắt bạn và nói bạn có thể ăn nó. Thế nhưng bạn lại nghi ngờ rằng chiếc bánh có độc, không biết nên ăn hay là không!
Vấn đề là cô còn rất nhiều việc chưa làm, cô chưa muốn chết, nhưng giờ lại đột nhiên trở nên rất yếu đuối. Với những mối quan hệ như thế này, phải trả qua khó khăn mới thấy rõ được đối phương, nếu không thì sẽ tự mình đưa ra những phán đoán sai lầm.
Mục Uyển liền thở dài một tiếng, liền dựa cả người vào Hạng Thịnh Duật: “Dựa vào tài năng của anh thì có rất nhiều cách để làm hoàng đế, đâu cần phải lôi Hình Thiên vào. Hình Thiên và anh cũng không hề có thù oán gì. Tôi sẽ đầu hàng, chỉ cần anh tha cho Hình Thiên, sau này không đối phó với anh ấy nữa.”
Hạng Thịnh Duật nghiến răng: “Mục Uyển, tôi cho em cơ hội lần này, nhưng sẽ không cho em cơ hội thứ hai nữa, tốt nhất em nên trân trọng.”
Hạng Thịnh Duật buông Mục Uyển ra, gọi điện nói: “Kế hoạch hủy bỏ, bổn vương rất vui, để bọn họ nhảy múa một lúc.” Nói xong, Hạng Thịnh Duật dập máy.
“Bổn vương, từ lúc nào mà anh tự gọi bản thân là vương vậy? Anh họ Vương sao? Vương Bát cũng là họ Vương.” Mục Uyển không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Hạng Thịnh Duật đánh nhẹ Mục Uyển: “Có một vài thứ em sẽ thích.”
Mục Uyển biết rõ anh có ý gì, vừa ngại vừa khó chịu dơ tay lên định tát Hạng Thịnh Duật, nhưng anh đã giữ tay cô lại: “Nói thua là tát tôi sao?”
“Vừa nãy chẳng phải anh cũng đánh tôi đó sao?”
Hạng Thịnh Duật liền phá lên cười, mắt anh sáng bừng lên. Mục Uyển không hiểu tại sao anh lại thích thú như vậy, có gì đáng cười sao. Đúng là tính khí còn người luôn thay đổi và khó mà có thể đoán trước được. Cuối cùng sau mười phút thì anh cũng dừng lại.
Mục Uyển chỉ cảm thấy đau, cô đau đến mức không muốn nói gì.
Hạng Thịnh Duật thì vẫn còn cảm giác buồn ngủ, anh liền ôm lấy eo của Mục Uyển rồi kéo cô vào trong lòng. Anh tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra trước đó, giọng nói ấm áp hỏi: “Túi xách em không thích, vòng tay em cũng không thích. Vậy em thích gì, ngày mai tôi sẽ cho người đem đến.”
Mục Uyển không hề thích túi xách, đồ trang sức hay tiền… Thứ mà cô thích… cả đời này cũng không thể có được.
Rồi bỗng một suy nghĩ liền thoáng qua đầu cô, mặc dù đến cô cũng tự thấy xấu hổ với ý này: “Hạng Thịnh Duật, hãy cho tôi một đứa trẻ.”
Hạng Thịnh Duật liền hôn nhẹ lên cổ cô: “Nói không chừng bây giờ đã có rồi.”
Mục Uyển giật mình quay lại nhìn Hạng Thịnh Duật. Cô nói muốn một đứa trẻ, nhưng cô biết rõ anh sẽ không cho cô. Con người này vô cùng cẩn trọng, đầy thủ đoạn và âm mưu, chưa từng tin bất cứ ai. Nếu như cô có con của Hạng Thịnh Duật, như vậy sẽ chứng minh được cô có quan hệ với anh. Lúc đó thì danh tiếng của Hạng Thịnh Duật sẽ bị ảnh hưởng, anh muốn làm hoàng đế cũng khó.
Không đời nào!
Có lẽ là Hạng Thịnh Duật đang thử lòng cô, anh rất thích thử người khác để biết được mưu tính của người ta.
“Thật sao?” Mục Uyển thận trọng hỏi lại.
Cô vốn định nhịn cười để che đậy cho cảm xúc hiện tại của bản thân, thế nhưng lại không nhịn được, cô tự cảm thấy bản thân rất khó coi.
“Em như vậy là đang khóc hay đang cười?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển không giấu được: “Khóc hay cười không quan trọng, chắc là anh đang lừa tôi.”
“Tôi và em đã làm rất nhiều lần, em cũng không hề dùng thuốc.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển chau mày, thực ra lúc mới đầu cô có dùng thuốc tránh thai, thế nhưng sau nghĩ lại cô cho rằng Hạng Thịnh Duật không đời nào để cô mang thai con của anh. Mặc dù cô thấy rõ anh không hề giở trò gì nhưng mỗi lần anh đều tỏ ra rất tự tin.
“Không đúng, lần trước ốm tôi đã uống thuốc. Nếu như tôi thật sự có thai thì anh đã không cho tôi uống thuốc rồi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật liền véo nhẹ mũi cô: “Thì ra thông minh cũng có thể lây được, bây giờ em đã thông minh hơn trước rất nhiều rồi.”
Nghe vậy Mục Uyển liền hiểu rõ là anh đang lừa cô, cô không biết là nên thở dài nhẹ nhõm hay là nên cảm thấy thất vọng.
“Ngủ đi, mai tôi sẽ đưa em vào hoàng cung.”
Mục Uyển không dễ dàng gì mới có thể khống chế được nhịp tim của mình, nhưng bây giờ người cô lại bắt đầu run lên. Anh luôn có cách làm cho mặt hồ yên ả nổi sóng.
“Vào hoàng cung, không phải anh không cho tôi đi đón tiếp Hình Thiên sao?” Mục Uyển khó hiểu.
“Em là người phụ trách cuộc thi đầu bếp lần này, mà Hình Thiên lại chết ở cuộc thi. Em nói xem, người đen đủi nhất ở đây là ai, nhất định là em. Hơn nữa em và hắn ta đã li dị nên mọi người đều nghĩ em căm thù hắn. Cộng thêm em không sợ tự sát, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu em. Tôi nhất định sẽ không để em đi. Thà rằng tôi không giết Hình Thiên thì mối đe dọa của em đã được giải quyết.”
“Phó Hâm ưu nhất định sẽ không để em đi.”
“Đương nhiên, cô ta còn muốn anh giết em, làm sao để em xuất đầu lộ diện. Anh cũng không muốn em được mọi người chú ý, điều đó có hại cho em.”
Mục Uyển lại thêm khó hiểu: “Vậy anh đưa em vào hoàng cung là có mục đích gì?”
“Em là người nhà họ Hạng thì sẽ có quyền vào hoàng cung, tất cả mọi thứ tôi đều đã xắp xếp ổn thỏa rồi, em không cần lo. Ngày mai em hãy xin nghỉ phép chỗ phu nhân Lan Ninh, đợi đến thứ 2 hãy đi làm.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển cảm giác như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Lẽ nào tất cả mọi thứ giờ đây đều là kết quả mà anh có thể lường trước được.
Vốn nghĩ rằng tối nay sẽ mất ngủ nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại được nhu cầu của cơ thể, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi Mục Uyển tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Mặt trời rọi ánh nắng chói chang vào trong phòng. Mục Uyển giật mình tỉnh giấc, bây giờ là mấy giờ rồi, nhất định là rất muộn rồi. Cô vội vàng lấy điện thoại ở trong túi áo ra xem giờ, dụi mắt một cái, 10 giờ 10 phút rồi.
Đã nói là sẽ vào hoàng cung mà!
Mục Uyển thức dậy ra khỏi giường mặc quần áo rồi đi thẳng tới phòng tắm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi cô liền đi ra ngoài mở cửa.
Một người giúp việc nữ đã đợi sẵn cô ở ngoài cửa, nhìn thấy Mục Uyển liền cung kính đáp: “Ông chủ căn dặn tôi đưa phu nhân đi dùng bữa.”
“Hạng Thịnh Duật đâu rồi?” Mục Uyển hỏi.
“Ông chủ đã vào hoàng cung rồi. Ông chủ nói cứ để cho phu nhân ngủ, không được làm phiền. Khi phu nhân dậy thì đưa cô đi dùng bữa rồi đưa phu nhân về.” Người giúp việc nói.
Mục Uyển nhìn giờ đã rất muộn rồi, giờ đi làm cũng không kịp. Phải báo cáo xin nghỉ làm với phu nhân Lan Ninh, nếu để bà ý nói là bỏ làm sẽ không tốt.”
Mục Uyển gọi điện cho phu nhân Lan Ninh: “Xin lỗi phu nhân, hai ngày nay tôi không thể đi làm.”
“Tôi đã biết rồi, thứ hai hãy đi làm lại. Việc tôi bảo cô làm hãy mau chóng xử lí cho xong. Cứ như vậy nhé, giờ tôi có việc bận.” phu nhân Lan Ninh nói xong liền cúp máy.
Bà ấy đã biết hết rồi, bà ấy đã biết gì?