Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Thế Sự Vô Thường, Thay Đổi Chóng Mặt​




CHƯƠNG 821: THẾ SỰ VÔ THƯỜNG, THAY ĐỔI CHÓNG MẶT
Nhưng cô đón nhận tấm lòng của anh.
Ngồi máy bay khoảng sáu tiếng thì cô đặt chân đến nước D, trên máy bay cô ngủ suốt nên vẫn khỏe, khi xuống máy bay, cô chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, đầu cũng không đau.
Dựa theo hiểu biết trước đó của cô về Lưu San, cô đi nhà thờ tìm được cha xứ tên là Micheal, sau khi cô nói rõ mục đích đến, cha xứ đưa cho cô một tờ giấy.
Cô tìm đến địa chỉ ghi trên tờ giấy thì phát hiện cửa đóng, bên trong hình như không có người.
Chẳng lẽ đã đi ra ngoài rồi?
Nhìn thấy người sống nhà bên cạnh dắt chó ra, cô đi đến, thân thiện hỏi: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, người sống sát vách nhà anh đã đi đâu rồi?"
"Cô nói luck à, cô ấy rời đi lâu lắm rồi. "
"Lâu lắm rồi?" Bạch Nguyệt ngạc nhiên, khó hiểu nói: "Lâu lắm là bao lâu, cô ấy có nói đi đâu hay không?"
"Chắc khoảng nửa năm rồi, đi cùng Diệp, họ đã kết hôn rồi, sau đó ra ngoài du lịch, còn khi nào trở về thì tôi cũng không biết." Người hàng xóm nói.
Mấy giây sau Bạch Nguyệt vẫn chưa lấy lại tinh thần: "Lưu San đã kết hôn với Giang Diệp ư? Còn cùng đi du lịch? Sao có thể chứ, thế Thẩm Diên Dũng thì sao, làm sao bây giờ? Không phải người Lưu San thích là Thẩm Diên Dũng sao? Là Cố Lăng Kiệt đang gạt cô, hay là thế sự vô thường?"
Điện thoại di động đổ chuông, Bạch Nguyệt mới tỉnh táo lại, cô nhìn thì thấy là số điện thoại của Cố Lăng Kiệt, cô lập tức bấm nghe.
"Em đến rồi à? Sao không gọi điện cho anh?" Giọng nói Cố Lăng Kiệt nặng nề, mơ hồ có cảm giác tủi thân.
"Vâng, em đến rồi, em đi thẳng tới chỗ Lưu San, nhưng Lưu San không có ở đây, hàng xóm nói cô ấy đã rời đi được nửa năm rồi." Bạch Nguyệt lo lắng nói, đầu óc cô trống rỗng.
"Đã rời đi nửa năm rồi? Cô ấy không liên lạc với em sao?"
"Không có, em chắc chắn trong hộp thư cũng không có, trước khi về nước em đã xem rồi. Cô ấy có thể đi đâu chứ? Làm sao bây giờ, em không tìm thấy cô ấy." Bạch Nguyệt hơi hoang mang, tin tức quá bất ngờ, khiến cô trở tay không kịp.
"Em đừng lo lắng, anh có mắt thần, việc nửa năm trước chắc chắn có thể tra ra được. Bây giờ anh lập tức cho người đi điều tra, em gửi địa chỉ chỗ ở trước đó của Lưu San cho anh." Cố Lăng Kiệt nói.
"Em gửi ngay cho anh đây." Bạch Nguyệt vội vàng nói.
"Việc điều tra có thể mất mấy ngày, khi nào thì em trở về?" Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
"Ngày mai, ngày mai em sẽ về."
"Tốt, mua xong vé máy bay thì gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ phái người đi đón em." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói, giọng điệu cũng tốt hơn trước nhiều.
Bạch Nguyệt hiểu Cố Lăng Kiệt, dù không nói ra, nhưng trong lòng anh vẫn rất quan tâm cô.
Nhưng rốt cuộc Lưu San đã đi đâu?
Nếu như không tìm thấy Lưu San, cô phải làm sao mới cứu được Thẩm Diên Dũng?
Lưu San đã kết hôn với người khác rồi, vậy sau khi Thẩm Diên Dũng ra ngoài, có thể dùng cái gì kiềm chế tâm lý báo thù của Thẩm Diên Dũng đây?
Bạch Nguyệt tìm một khách sạn ngay gần đó, sau khi vào ở, càng nghĩ cô càng hoang mang.
Cô nhớ trước kia khi Lưu San không muốn sống chung với Thẩm Diên Dũng, cô đã giúp Lưu San chạy trốn, sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Lưu San lại thích Giang Diệp?
Cô gọi điện thoại cho Từ Trường An.
"Bạch Nguyệt, trở về nước, em cảm thấy thế nào?" Từ Trường An thân thiện nói.
"Học trưởng, anh biết chuyện của Lưu San không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Lưu San là bạn của em đúng không, anh có biết sơ sơ."
"Có thể kể cho em không?"
Nghe Bạch Nguyệt hỏi như vậy, Từ Trường An biết ngay cô vẫn chưa nhớ ra chuyện quá khứ: "Cô ấy là người phụ nữ mà Thẩm Diên Dũng tổng thống nước A thích. Trước đó, Thẩm Diên Dũng từng có vợ là Hoa Tiên, người Mỹ. Bên cạnh Hoa Tiên có một người tên là Nam Cung Nguyệt. Vì bảo vệ Lưu San, Thẩm Diên Dũng đã giam Nam Cung Nguyệt lại, còn muốn giết chết anh trai Nam Cung Nguyệt. Vì chuyện này, Thẩm Diên Dũng bị mất chức tổng thống, bị cầm tù, Lưu San cũng bị Thẩm Diên Dũng đưa đi."
"Lưu San thích Thẩm Diên Dũng ư?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Chuyện đó anh cũng không rõ lắm, chuyện của em, em biết đấy, dù anh hỏi em cũng sẽ không nói cho anh, huống hồ anh cũng không hỏi." Từ Trường An xin lỗi.
Cô có thể cảm nhận được Thẩm Diên Dũng thích Lưu San, nhưng quan trọng vẫn là tấm lòng của Lưu San.
Lúc đầu cô không nhức đầu, nhưng nghĩ lại những chuyện này, đầu đau như búa bổ, rồi chẳng biết từ lúc nào cô ngủ quên mất, chưa kịp ăn cơm.
Ban đêm, cô nằm mơ, mơ thấy bốn phía tối đen, đen đến mức giơ tay ra không thấy được năm ngón, cô lại chỉ có một mình.
Cô gọi tên Cố Lăng Kiệt, nhưng không có ai trả lời cô, mà xuất hiện giọng một bé gái, cứ nhắc đi nhắc lại một câu: "Cô là ai, cô không phải Bạch Nguyệt, cô là ai?"
Âm thanh khàn đặc đó, sắc bén xuyên qua màng nhĩ của cô.
Bạch Nguyệt bị giấc mơ làm cho giật mình tỉnh lại, cô ngồi dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, đã là 6 giờ sáng ở nước D rồi.
Cô từ từ tỉnh táo lại, đi đánh răng rửa mặt xong ra ngồi ở trên giường, ngơ ngác một lúc.
Ở nước D, cô cũng không làm được gì, không bằng về nước rồi nghĩ cách, hơn nữa, cô phải đi gặp Thẩm Diên Dũng lần nữa.
Cô mở ứng dụng đặt vé máy bay ra, đặt chuyến về nước lúc 10h20, bây giờ dậy trả phòng, đi ăn sáng ở nhà hàng bên cạnh rồi ra sân bay.
Trên đường đi cô nhắn tin cho Cố Lăng Kiệt: "Em đã đặt vé máy bay về nước vào lúc 10h20, khi đến nước A là khoảng 10 giờ sáng mai, anh cứ làm việc của anh trước, đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh."
Cố Lăng Kiệt lập tức gọi điện thoại tới.
Bạch Nguyệt hơi sững sờ, bây giờ nước A mới chỉ có 4 giờ sáng.
"Anh chưa ngủ hay là bị em đánh thức?" Bạch Nguyệt vừa đau lòng vừa áy náy hỏi.
"Anh vẫn chưa ngủ, anh muốn giải quyết xong việc hôm nay, buổi chiều còn ở bên em." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
"Anh như thế thật không tốt cho sức khỏe, sau này không cần thiết thì đừng thức đêm, anh vốn lớn tuổi hơn em, sức khỏe giảm sút thì làm sao, anh nhanh đi nghỉ đi."
"Trong lòng anh có tính toán, có việc liên quan đến bộ nhớ máy tính, thu hình sáu tháng trước đều mất rồi, bây giờ họ đang dùng ảnh người để phân biệt. Mấu chốt là, rất nhiều hệ thống camera của nước D vẫn cần giải mã, nên trong thời gian ngắn không thể tìm thấy cô ấy, thật xin lỗi."
"Phía Thẩm Diên Dũng thì sao, nếu Lưu San không bên cạnh, em không chắc Thẩm Diên Dũng sẽ không báo thù." Bạch Nguyệt hỏi ý kiến Cố Lăng Kiệt.
"Không thể bởi vì sợ mà không làm việc cần phải làm, cứ thả Thẩm Diên Dũng như bình thường, anh ta không phải người xấu, nếu như anh ta còn tại chức, chắc chắn là một người lãnh đạo tốt, nhưng chính trị luôn sóng gió thất thường, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và cầu không được, cũng không thể thích làm gì thì làm, tất cả chờ sau khi em trở về sẽ bàn bạc kỹ hơn."
"Vâng, nếu như không điều động được Vô Hình của Thẩm Diên Dũng, anh xem có thể tìm lính đánh thuê giải quyết chuyện này hay không?"
"Hình Thiên sẽ không cho em dùng lính đánh thuê, vì chuyện này sẽ trở thành yếu điểm của anh ấy, anh sẽ nghĩ cách." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Được. Em quay về rồi nói. Anh đi nghỉ sớm một chút đi." Dứt lời, Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Vừa tới sân bay, đã có tám người chặn đường cô.
Bạch Nguyệt theo bản năng muốn chạy trốn, cô xoay người, lại có tám người nữa đi về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK