Chương 327: Thiên Vị
CHƯƠNG 327: THIÊN VỊ
Tô Khánh Nam cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, anh ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người hơi mập từ bên ngoài chạy tới.
Đối với những người béo và hơi béo, anh ta không có hứng thú gì.
Trần Niệm ngồi lên xe taxi, sau khi báo địa chỉ nhà của Cố Lăng Kiệt, cô liền gọi điện thoại cho Lưu San: “Nàng San à, cậu còn chưa ngủ sao?”
“Chưa đâu, tiểu Bối còn đang chơi súng, mệt chết tớ rồi, chơi không dứt được, tớ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cười, bé gái chơi búp bê, bé trai chơi súng, sau này lớn lên liền đổi ngược lại.” Lưu San nói xong liền tự mình cười.
Trần Niệm nghe được ý tứ sâu xa trong câu chuyện cười này, thế nhưng hiện tại cô không có tâm trạng ngồi tán chuyện với Lưu San: “Nàng San à, bây giờ cậu có thể giúp tớ định vị vị trí của một chiếc điện thoại di động không?”
“Có lẽ là được, để tớ hỏi Thẩm Diên Dũng xem, cậu gửi số điện thoại sang cho tớ.” Lưu San sảng khoái nói.
“Cảm ơn cậu, nàng San.” Trần Niệm cảm động nói
“Giữa chúng ta không cần thiết nói lời cảm ơn.” Lưu San cúp máy.
Trần Niệm gửi số điện thoại di động sang cho cô ấy.
Điện thoại di động đổ chuông, Trần Niệm nhìn màn hình, là Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại đến, cô vội vàng nghe máy, phàn nàn: “Rốt cuộc anh đang ở đâu? Sao lại không nói gì?”
Cố Lăng Kiệt vẫn không nói lời nào.
Trong lòng Trần Niệm giống như kiến bò trên chảo nóng: “Anh là Cố Lăng Kiệt sao? Nếu như không phải, mời anh nói chuyện.”
Bên phía Cố Lăng Kiệt vẫn không có âm thanh gì.
Giọng nói của Trần Niệm lớn hơn: “Nếu anh còn như thế, tôi sẽ tức giận, nửa đêm bày ra trò đùa này, anh vui lắm sao?”
“…Là tôi.” Cuối cùng, giọng nói của Cố Lăng Kiệt cũng truyền đến.
Nghe được giọng nói của anh, Trần Niệm an tâm hơn một chút, cô thở dài một hơi: “Rốt cuộc anh đang ở đâu? Tôi đang trên đường tới nhà anh.”
“Tôi ở nhà…” Cố Lăng Kiệt lại trầm mặc một chút, vẻ mặt anh có chút kỳ lạ, giải thích: “Thật xin lỗi, trước đó tôi uống hơi nhiều.”
Trần Niệm nghĩ đến những lời anh nói trước đó. Trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, cô hít sâu một hơi.
Nếu anh đã ở nhà, giọng nói của anh cũng tỉnh táo hơn nhiều, cô không cần thiết phải qua đó, từ lúc cô từ khách sạn xông ra đến bây giờ, quá trình đó thật là ngu ngốc.
“Nếu anh đã về đến nhà, tôi không đến nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Trần Niệm trực tiếp cúp điện thoại, dặn dò cho tài xế: “Quay lại khách sạn Lục Châu.”
Cố Lăng Kiệt xoa mũi, đầu cúi thấp, giọt nước từ trên trán anh rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt lãnh khốc cương nghị đến xương quai xanh, trên người anh ướt nhẹp.
Anh nghĩ, lúc trước anh say quá, làm sao lại gọi điện cho Trần Niệm nói những lời đó, là bởi vì giọng nói của Trần Niệm giống với tiểu Nguyệt, cho nên anh mới có ảo giác?
May mắn ở dưới lầu tắm nước lạnh khiến cho đầu óc anh tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nằm bên cạnh tiểu Diễn, nhìn gương mặt hồng hào của cậu bé.
Anh nhớ Bạch Nguyệt, hai năm rồi, đã hai năm rồi…
Sáng sớm, Cố Lăng Kiệt bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, theo phản xạ có điều kiện, anh liền tắt loa, nhìn về phía tiểu Diễn.
Tiểu Diễn đã dậy từ sớm, mở to hai mắt nhìn về phía anh, đôi mắt đen lúng liếng giống như sao trời, cậu bé không nói gì, dáng vẻ rất ngoan.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, hôn lên trán cậu bé một cái, nghe điện thoại của trợ lý.
“Phó tổng giám đốc, tôi đã gửi ảnh chụp đến email của anh, nhưng tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, tôi ngoại trừ nghe ngóng người lớn, còn cố ý nghe ngóng từ chỗ bọn nhỏ. Thế nhưng ngay cả bọn nhỏ cũng đều cố ý trốn tránh tôi, giống như là có ai cố ý thông báo, thật quá kỳ lạ.” Trương Tinh Vũ báo cáo.
“Sợ đứa nhỏ nói lung tung?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ, nhưng nhớ tới hành động ngày hôm qua của Trần Niệm, anh cảm thấy cô là một người đáng tin.
“Tôi vừa bắt được một đứa nhỏ, cho cậu bé năm trăm nghìn, cậu bé liền nói chị Trần Niệm rất tốt, bọn nhỏ rất thích chị Trần Niệm, không muốn chị Trần Niệm rời đi, hy vọng chị Trần Niệm thường xuyên đến thăm bọn nhỏ.” Trương Tinh Vũ nói.
“Như vậy thì có vấn đề gì?” Cố Lăng Kiệt không nghe ra được vấn đề.
“Trần Niệm không phải là cô giáo của nơi này sao? Vì sao bọn nhỏ lại gọi Trần Niệm là chị?”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, anh cảm thấy chuyện này có vấn đề: “Vậy anh lại đi hỏi thêm một đứa nhỏ khác.”
“Tôi đã làm thế, sau đó liền bị bọn họ bắt được, tôi vừa chạy ra ngoài.” Trương Tinh Vũ vô tội nói.
Cố Lăng Kiệt: “…”
“Vậy, cậu về đi, trong lòng tôi đã có tính toán.” Anh đứng dậy, dẫn theo Cố Diễn đi đánh răng, vừa mở cửa đã thấy Chu Hân Ly và Cố Minh Bảo đứng ở cửa ra vào.
“Bố, con muốn ở cùng bố, sau này con sẽ nghe lời.” Cố Minh Bảo chủ động nói ra.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nặng nề nói: “Bố đi nấu hoành thánh cho mọi người.”
“Lăng Kiệt, để em giúp anh.” Chu Hân Ly đi theo Cố Lăng Kiệt vào nhà bếp, nói: “Hôm qua anh nói sẽ để tiểu Bảo chọn giáo viên mà thằng bé yêu thích để dạy kèm tại nhà, chuyện này còn giữ lời không?”
“Giữ lời, dù sao tiểu Diễn thích, có lẽ tiểu Bảo không thích, tách ra cũng tốt.” Cố Lăng Kiệt nói với Chu Hân Ly.
Anh mở tủ lạnh ra, lấy túi hoành thánh đông lạnh, trên đó còn viết tên các loại nhân bánh.
Chữ viết có chút xấu, nhưng rất tỉ mỉ.
Cố Lăng Kiệt tùy ý cầm hai túi ra, cho vào nước, nhìn thấy Chu Hân Ly vẫn chưa đi, anh nghi ngờ nhìn về phía cô ta: “Em còn có chuyện gì sao?”
“Anh không thể đổi cô Trần sao? Em sợ cô ta sẽ không thích tiểu Bảo.” Chu Hân Ly đi thẳng vào vấn đề.
“Đừng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, trước mặt anh, cô Trần nói rất tốt về tiểu Bảo, ví dụ như hiếu thuận, nghĩa khí, thông minh. Cho nên, cô ấy đối xử bình đẳng với tiểu Bảo và tiểu Diễn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đi ra khỏi nhà bếp.
“Cô ta thật sự nói như thế?” Chu Hân Ly không tin.
“Có một số người, cho dù biết một số người không tốt cũng không muốn nói thẳng ra, ngược lại có một số người, lấy hành động của chính mình để cân nhắc người khác, cảm thấy người khác không tốt, lòng dạ hẹp hòi hay bao dung, từ chính cách mình đối xử với người khác có thể nhìn ra được.”
Cố Lăng Kiệt thẳng thắn nói.
Sắc mặt Chu Hân Ly có chút đỏ, cúi đầu nói: “Có lẽ là do em suy nghĩ quá nhiều, em không ăn sáng, bây giờ em về nhà, làm phiền anh một đêm rồi.”
“Lát nữa để tiểu Bảo về ở với em hai ngày này, để thằng bé ở cùng em.” Cố Lăng Kiệt thuận miệng nói.
“Vậy anh và tiểu Diễn đi đâu?” Lòng ghen tị bao trùm lên cả người Chu Hân Ly.
“Có một khách hàng hẹn anh đi đâu cá, một mình anh không thể trông được hai đứa bé, tiểu Bảo phải làm phiền em.”
“Cố Lăng Kiệt, anh không cảm thấy mình thiên vị sao? Đồ ăn ngon cũng là cho tiểu Diễn trước, chơi vui cũng là cho tiểu Diễn trước, ngay cả đi tham dự yến hội của bạn bè anh, anh cũng chỉ dẫn tiểu Diễn đi, trong lòng anh, tiểu Bảo không quan trọng như vậy sao?” Chu Hân Ly tức giận nói.
Tiểu Bảo và tiểu Diễn đều nhìn về phía bọn họ.
Cố Lăng Kiệt không vui nhìn về phía Chu Hân Ly.
Trong mắt anh, loại hành động này của Chu Hân Ly là cố ý châm ngòi, anh cũng không lý luận với cô ta, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Vậy anh đưa tiểu Diễn và tiểu Bảo cùng đi, em về nghỉ ngơi đi.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!