Chương 916: Giơ Tay Chém Xuống, Anh Ta Là Vua
CHƯƠNG 916: GIƠ TAY CHÉM XUỐNG, ANH TA LÀ VUA
Mục Uyển né tránh, bỏ tay Hạng Thịnh Duật ra. Đi nhanh về phía trước, tà tà liếc mắt nhìn anh ta: “Nếu anh cưới tôi. Bây giờ tôi sẽ đồng ý với anh, chỉ là tôi làm người tình không giấu diếm của anh, tôi phải suy nghĩ ba tháng, vậy nên , tôi vẫn chưa phải là người phụ nữ của anh.”
Trong mắt Hạng Thịnh Duật hiện lên ánh sáng lạ, hít sâu một hơi: “Thời gian ba tháng quá dài.”
“Vậy nửa năm đi, nửa năm sau rồi tôi lại đưa anh câu trả lời thuyết phục.” Mục Uyển cười khẽ nói, đi về phía cửa.
Hạng Thịnh Duật để người bịt mặt đen ngăn cản cô, không cho cô đi.
Mục Uyển xoay người nhìn về phía Hạng Thịnh Duật : “Chuyện tôi không muốn, không ai có thể ép tôi, tính cách tôi, anh biết rõ mà.”
“Ba tháng, tôi chờ câu trả lời thuyết phục của em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu: “Vậy phiền anh bảo người dịch ra.”
“Để tôi đưa em về nhà họ Hạng.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói: “Trước đó ở lại đây ăn bữa tối đã.”
Mục Uyển nở nụ cười, đặt tay ra sau lưng, đi về phía bàn ăn: “Anh đúng là người khiến người ta vừa yêu vừa hận.”
“Nhưng còn tốt hơn là bị em quên lãng.” Hạng Thịnh Duật thâm ý nói câu ấy.
Năm năm qua, cô ở bên cạnh Hình Thiên, đúng là quên hết sạch họ, cô không nói gì, ngồi trước bàn ăn, tiếp tục ăn cơm.
Di động vang lên.
Cô ấy lấy ra, nhìn thấy là Hình Thiên, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Bây giờ Mục Uyển đã đổi tên thành Hạng Uyển, rồi nhanh chóng cũng là người phụ nữ của người khác.
Cô không nhận cuộc gọi của anh, cúp máy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Di động lại vẫn rung lên, vẫn là Hình Thiên, cô nhíu mày, nhận cuộc gọi: “Làm sao vậy?”
“Tới rồi đúng không, em không gửi tin nhắn cho anh.” Hình Thiên nói, trọng giọng có ý trách cứ, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ và lo lắng.
“Ừ, tới rồi.”
“Có ai làm khó dễ em không?” Hình Thiên quan tâm hỏi.
Cho dù làm khó dễ, anh cũng không thể đến chỗ cô.
“Hình Thiên, cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng đến đây thôi, trên thế giới này, không thể ở chung với nhau nhất là hai người chúng ta, lo lắng thêm cũng chỉ là dư thừa lãng phí, bởi vì chúng ta không ở cùng một thế giới, về sau, đừng gọi điện thoại qua đây nữa.” Mục Uyển quyết tâm nói.
“Dù làm bạn bè cũng không được ư? Em có thể coi tôi thành anh trai em.”Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển cong mối, cuộc chiến của cô, không muốn để anh bước vào, sự bảo vệ của cô, chỉ mình cô biết là được: “Tôi không cần.”
Cô cúp điện thoại rồi tắt máy.
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nhìn cô, cảm thán nói: “Phụ nữ tuyệt tình đúng là đáng sợ, Hình Thiên đối xử với em cũng không tệ lắm, đến cuối cùng còn giúp bạn em. Sau khi em lợi dụng anh ta, cứ thế mà vứt bỏ anh ta à.”
Mục Uyển thu tay lại: “Nếu anh sợ bị tôi lợi dụng, ít trêu tôi thôi, lúc nhìn thấy tôi thì cách xa ra chút đi.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật sang quắc nhìn cô: “Tôi thích em như vậy.”
“Xàm.” Hai chữ ấy thốt ra từ miệng cô.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy như bị cô kích thích chỗ nào, đè gáy cô, chặn môi cô.
Mục Uyển nhếch môi, có thể cảm nhận được sự ướt át và nhiệt độ trong miệng anh ta, và hormone giống đực xa lạ.
Lý trí biết rõ, cô nên quyến rũ anh ta, rồi ngủ cùng, sau đó bắt lấy chứng cứ, truyền tin ra ngoài, lấy cách của cô, còn cả thân phận của cô, Hạng Thịnh Duật cũng bị cô bôi đen, làm Tổng thống cũng khó khăn.
Trên mặt tình cảm, cô từ chối, trái tim cô còn chưa sẵn sàng.
Hạng Thịnh Duật thả cô ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chăm chú, từ giản đơn biến thành dục vọng chinh phục phức tạp, lại muốn hôn lên môi cô.
“Ngài Hạng không sợ yêu phải tôi, tự hủy tiền đồ à.” Mục Uyển nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật dừng động tác lại, cong môi: “Đón em về, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chỗ này một con ruồi cũng không lọt được.”
“Mùa đông đương nhiên là không có ruồi, có dám nói với tôi những lời này vào mùa hè không?” Mục Uyển nói khiêu khích.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật trầm xuống: “Bây giờ muốn làm em luôn thật.”
Mục Uyển mặt vô cảm nhìn anh ta, một câu thật muốn của anh ta, đã nói cho cô, thực tế anh ta sẽ không làm như vậy, Hạng Thịnh Duật là người lý trí vượt qua tình cảm, nên nhiều năm qua, anh ta không nhiệt tình với người nào, dù là ba mẹ anh ta, anh ta cũng không nhiệt tình.
“Tôi đưa em về. Tôi cũng gấp gáp muốn xem vẻ mặt của bọn họ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cong môi, trong mắt sáng rực,long lanh, ngay cả Hạng Thịnh Duật cũng cảm thấy quỷ quái, đó là sự lạnh lẽo khiến kẻ khác run rẩy.
Trên xe, Mục Uyển không nói, nhắm mắt lại, rất nhiều ý nghĩ chạy trong đầu.
Tầm mắt Hạng Thịnh Duật đặt trên mặt Mục Uyển, rõ ràng cô ấy còn nhỏ tuổi, nhưng loại khí chất bình tĩnh trưởng thành này, là lúc nào bồi dưỡng ra được?
Mục Uyển mở mắt, đối diện tầm mắt Hạng Thịnh Duật .
Vẻ ngoài Hạng Thịnh Duật giống mẹ anh ta, trước kia từng là diễn viên, diện mạo cũng đẹp, cũng bởi vẻ đẹp của anh ta, trổ hết tài năng trong những đứa trẻ nhà họ Hạng, đấy cũng là lí do ông ngoại thích anh ta nhất.
Nhưng người có vẻ ngoài như vậy, tại sao, trái tim đen tối như thế?
Mục Uyển cười: “Họ đều nói vẻ ngoài tôi đẹp hơn anh.”
“Những người đó không mắt nhìn xa rồi? Nếu đã không có mắt nhìn xa, thì cần ánh mắt làm gì nữa, em nói tên chúng ra đi, để anh cho chúng biết hậu quả.” Hạng Thịnh Duật âm trầm nói, thật thật giả giả, quyến rũ hoang đường.
“Mẹ anh, thêm cả ba anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật : “......”
Anh ta cũng cười: “Nếu là họ nói, anh phải cho họ cơ hội nói lại, dù gì cũng là ba mẹ anh, thân sơ phải có khoảng cách, đúng không.”
Mục Uyển hơi đứng dậy, tay khoác sau lưng Hạng Thịnh Duật : “Nếu tôi cũng nói như vậy thì sao? Hơn nữa, tôi không đổi giọng, anh cũng muốn móc mắt tôi à?”
Hạng Thịnh Duật nhìn dáng vẻ cô, mắt long lanh, ngón tay lướt qua hai má bóng loáng như tơ của cô: “Thực ra, tôi cũng càm thấy vậy. Em rất đẹp, khi thì diêm dúa lẳng lơ, khi thì đơn độc, khi lại nhiệt tình như lửa, lúc thì lạnh như băng, tôi chưa từng hiểu rõ em.”
“Bị anh nhìn rõ, tôi cũng không còn là Mục Uyển nữa.” Mục Uyển cong môi, quyến rũ nó.
Hạng Thịnh Duật từ từ hôn về phía môi cô.
Mục Uyển nhắm mắt lại
Hô hấp anh ta trầm xuống, đôi môi này, là nơi bắt đầu khát vọng thuở niên thiếu, thêm cả nhớ thương.
Ánh mắt chợt lóe, như nghĩ đến điều gì, không hôn lên, dừng trên mặt, mặt vô cảm nhìn phía trước.
Mục Uyển mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, một người lái xe máy lắc đầu với Mục Uyển.
Ánh mắt Mục Uyển ảm đạm, dựa vào thành ghế: “Người ta nói anh hùng không qua ải mỹ nhân, Thịnh Duật, anh không phải anh hùng.”
“Anh hùng dễ chết, tôi phải làm vị vua đứng trên đầu người khổng lồ, Uyển Uyển, em sẽ ủng hộ tôi chứ?” Hạng Thịnh Duật ý vị thâm trường nói, giơ cánh tay như phát ra hiệu lệnh nào đó, cong môi.
Mục Uyển có dự cảm chẳng lành......