Chương 509: Buồn
CHƯƠNG 509: BUỒN
Cô đi lại khoảng chừng nửa tiếng, trước mặt lại xuất hiện ba con đường, cô tiếp tục chọn đi ở giữa, đi nửa tiếng, lại xuất hiện ba con đường nữa.
Cuộn dây trong tay đã không còn nhiều lắm, cũng không thể bỏ dở nửa chừng!
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi nửa đường, không còn dây.
Liền nghĩ đi đến cuối cùng, nếu như còn gặp phải ngã ba, cô cũng chỉ có thể quay về.
Chợt, cô nghe được phía sau có tiếng động, quay đầu lại, thấy có người đứng ở phía sau cô, lại càng hoảng sợ, lùi về phía sau mấy bước, chiếu đèn pin lên mặt người kia... Cố Lăng Kiệt.
Anh híp mắt lại: "Thấy rõ rồi, phiền phức, dời đèn pin đi, chói mắt."
Bạch Nguyệt thấy là anh, thở dài một hơi, để đèn pin chiếu xuống đất, tạm thời không nói nên lời tức giận: "Mỗi ngày anh đều từ chỗ này về nhà à?"
"Chủ yếu là để gặp em." Anh nhìn Bạch Nguyệt, hai tay đặt lên eo cô, nở nụ cười: "Mỗi ngày chạy, cũng phải mất hai tiếng đồng hồ."
Đột nhiên, Bạch Nguyệt bao nhiêu tức giận, cũng đều biến mất.
Vừa nghĩ tới, mỗi ngày anh phải dùng hai tiếng hai tiếng đồng hồ để chạy tới gặp cô, trong lòng vừa ấm áp, vừa đau lòng.
"Em tận mắt thấy viện đạn bay qua đầu anh, bây giờ ổn chưa?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Đó là một màn kịch, anh vốn không trúng đạn, người của Thịnh Đông Quang đang ở trong quân đội, thấy anh chưa chết, bọn họ sẽ hành động."
Bạch Nguyệt đánh một quyền vào vai anh: "Anh còn không nói cho em biết sớm, em suýt chút nữa đã tự tử."
Trong mắt anh hiện lên một tia khác thường, nhíu mày: "Tự tử?"
"Đã nói với anh rồi, nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh, em không phải nói đùa, cho nên, vì em, anh nhất định phải sống sót." Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
Anh bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt khó đoán.
Bạch Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ, bị anh nhìn không được tự nhiên: "Làm sao vậy?"
Anh gõ đầu cô một cái, lực hơi mạnh.
Bạch Nguyệt cảm thấy đau, ôm đầu không hiểu nhìn anh, mím chặt môi.
Anh thấy được nỗi hận thầm kín của cô, đôi mắt trong veo như nước kia, giống như biết nói: "Hiểu chưa?"
"Cái gì?" Bạch Nguyệt lại càng không hiểu.
"Anh hỏi em, em là người phụ nữ của ai?" Anh hỏi.
"Anh." Mặc dù Bạch Nguyệt tức giận, thế nhưng, điều này từ trước đến nay chưa từng dao động.
"Nếu là người của anh, có phải nên nghe anh không?" Anh hỏi.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, thả tay xuống: "Anh cũng là của em. Thế nhưng bình thường mọi chuyện em đều nghe theo anh."
"Anh thật không biết phải nói em thông minh, hay nói em ngu ngốc." Anh bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, Tiểu Bảo là anh dẫn đi sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy, nếu không phải làm xét nghiệm quan hệ bố con với tiểu Bảo, anh đã để lộ ra khuyết điểm rồi." Anh trầm giọng nói.
"Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?" Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
Thịnh Đông Quang đã coi Cố Lăng Kiệt là cái đinh trong mắt rồi, anh lại xuất hiện với thân phận Cố Lăng Kiệt, như vậy mà nói sẽ mau chết.
Gián điệp trong quân đội vẫn chưa tìm ra, anh đổi thân phận không những an toàn gấp nhiều lần, mà còn có thể làm được rất nhiều chuyện.
Không lâu sau đó, anh sẽ đến Bộ Ngoại giao làm thứ trưởng, nắm giữ ngoại giao, cũng là một thủ đoạn.
Dù sao Thẩm Diên Dũng và Thịnh Đông Quang quan hệ mật thiết, không thể không phòng." Anh trầm giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy tia hung ác nham hiểm, trong đường hầm tối vô cùng lạnh lẽo.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ, kỳ lạ không nói nên lời, thế nhưng, lại không nói được kỳ lạ chỗ nào.
"Như vậy tháng 1, anh sẽ đến Bộ ngoại giao, em cần làm gì, có thể để anh làm. Như vậy tháng 3, anh còn có thể đến nội các, trước mắt anh đã có kế hoạch, trước loại bỏ tay chân của Thịnh Đông Quang, để ông ta không còn cánh, đúng rồi, nói không chừng có thể nắm được một ít chuyện mà Thẩm Ngạo không muốn người ta biết, cụ thể, ngày mai anh mới có thể nói cho em biết."
Anh nở nụ cười, lực ôm eo cô chặt hơn một chút: "Có thể khiến em trở thành người phụ nữ của anh là phúc ba đời của anh."
"Có thể cùng anh trở thành vợ chồng đồng tâm hiệp lực, càng là may mắn của em." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Anh nhìn đôi mắt ngọc mày ngài của cô, dưới ánh đèn yếu ớt, phủ thêm lớp voan mỏng, càng thêm đẹp, cúi đầu, hôn lên môi Bạch Nguyệt, hôn điên cuồng, đè cô vào tường.
Bạch Nguyệt bị anh hôn có chút thở không nổi.
Anh giống như... Đói khát, không để cho cô thở một chút, ôm thật chặt eo cô, áp sát bụng anh.
Bạch Nguyệt cảm nhận được rõ rệt anh nóng như lửa và to lớn.
Mặt đỏ lên, mặc dù đã cùng anh rất nhiều lần, vẫn cảm thấy xấu hổ, đẩy anh.
Anh buông lỏng môi cô, nhưng không buông cô ra, hôn lên cổ cô, làm phần da trắng nõn của cô ấy nổi mẩn đỏ.
Bạch Nguyệt buồn cười khanh khách: "Cố Lăng Kiệt, được rồi, Cố Lăng Kiệt, buồn lắm."
Anh đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, ẩn náu trong bóng tối, nhìn về phía cô: "Bây giờ anh là Hình Thiên, cho dù trường hợp nào, em cũng không được gọi anh là Cố Lăng Kiệt, biết không?"
Bạch Nguyệt hiểu, bây giờ bọn họ đều là đầu sóng ngọn gió, một chút sơ hở, sẽ dẫn tới tai họa chết người.
''Em hiểu rồi." Bạch Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
"Bây giờ thì gọi lại nghe một chút." Hình Thiên nói.
" Hình Thiên, Hình Thiên, Hình Thiên.'' Bạch Nguyệt nghiêm trang nói.
Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Gọi lại đi."
"Hình Thiên." Bạch Nguyệt nói.
Anh nở nhụ cười, xem như thoả mãn, lại ấn gáy cô, hôn lên vành tai cô.
"Buồn." Bạch Nguyệt đẩy ra.
"Em phải nói, Thiên, buồn." Hình Thiên nhắc nhở.
"Cái này không cần, trước mặt người khác anh sẽ không làm chuyện này với em, lúc lén lút, dù sao cũng chỉ hai người chúng ta." Mặt Bạch Nguyệt đỏ ửng lên nói.
"Hơi quen là lơ đãng, nếu cần, anh có thể làm chuyện này trước mặt người khác, nếu em gọi anh là Cố Lăng Kiệt, vậy thì không được rồi, đúng không, chỉ có thay đổi ăn sâu vào bên trong, mới luôn luôn nhớ, mới không gây ra sai lầm. Trạng thái, xưng hô, đều phải đối." Anh trầm giọng nói.
"Anh, đây là hành động mặt dày gì hả? Nếu anh là Hình Thiên, phải gặp em, liền trực tiếp coi như không biết, anh, hình như anh không nên cố ý trêu em." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Càng trêu, mới càng không nghi ngờ, dù sao em cũng sẽ không để anh mãi mãi không thấy em, không được chạm vào em sao?" Hình Thiên nhướn mày nói, giọng điệu, còn có phen làm nũng mùi vị rất đắc ý.
Bạch Nguyệt khẽ cười: "Tình trạng anh bây giờ, và Cố Lăng Kiệt kém xa, anh ấy chưa bao giờ biết nói loại giọng điệu này."
"Cho nên, việc thay đổi phải ăn sâu vào, luôn luôn duy trì trạng thái một người khác, lúc lơ đãng mới không để lộ ra sơ hở, em cũng phải như vậy, ngoan, nói đi."Hình Thiên dẫn dụ.
Ngược lại cô càng xấu hổ, nhưng ngẫm lại, anh nói cũng có lý.
"Hình Thiên, buồn." Cô cứng nhắc nói.
"Còn gì nữa không?" Hình Thiên hỏi.
"Còn gì nữa?" Bạch Nguyệt không hiểu.
Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu chuyển động, ánh mắt say đắm: "Ví dụ như, Thiên, vào đây. Em muốn. Dùng sức một chút, nhanh lên một chút các loại."