Chương 911: Người Em Yêu, Rốt Cuộc Là Ai
CHƯƠNG 911: NGƯỜI EM YÊU, RỐT CUỘC LÀ AI
Mục Uyển nhìn Hình Thiên không hỏi thêm gì nữa, theo bản năng liếc nhìn tin nhắn trên màn hình.
"Lục Bác Lâm bây giờ cũng ở đây làm phát trực tiếp, anh ta muốn cùng em đối chất trực tiếp, anh ta nói muốn thu hình là thật. Những người được lên sóng là mấy người em, người trong cuộc đều đã thừa nhận rồi, em vẫn còn chối sao!"
Mục Uyển nóng nảy: "Trực tiếp đối chất thì trực tiếp đối chất, em và Lục Bác Lâm cũng từng yêu nhau, nhưng cũng đều là trước khi em được gả cho Hình Thiên, cho tới bây giờ em và anh ta cũng chưa từng phát sinh quan hệ."
"Ai có thể chứng minh chứ ? Hai người bên nào cũng cho là mình đúng."
"Em..."
"Mục Uyển." Hình Thiên cắt đứt lời nói của Mục Uyển:"Đừng kích động."
"Anh làm sao?"
Hình Thiên cũng đoán trước được Lục Bác Lâm có thể sẽ xuất hiện:“Có thể cùng kết nối với anh ta, trực tiếp đối chất, nhưng em phải giữ được tỉnh táo, không được kích động, bọn họ rất có thể sẽ thiết kế ra những cái bẫy, trước mỗi lần trả lời em cứ chờ anh khoảng 2 giây."
"Em có thể kết nối nói chuyện với anh ta, trực tiếp đối chất, làm cho anh ta phải xuất hiện trong trực tiếp." Mục Uyển vô cùng phấn khích nói ra, cô và Lục Bác Lâm chưa từng làm gì, không cần phải sợ hãi.
Ngược lại cô cũng muốn xem xem Lục Bác Lâm chán ghét cô như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, Lục Bác Lâm thật sự đã kết nối trực tiếp, cuộc đối thoại của bọn họ, người khác cũng có thể nghe được.
"Em rốt cuộc cũng chịu để tâm đến anh, trước đó gọi điện thoại cho em còn rất tốt, tại sao bây giờ lại đối với anh như vậy, anh vì em mà cũng ly dị với dì ấy rồi, em thì sao, tắt máy, block anh, em cứ đối xử với anh như vậy sao." Lục Bác Lâm tố cáo,vô cùng thành thực.
"Đối tốt với anh lúc nào chứ, anh không cần phải gây hiểu lầm bằng mấy thứ tin nhắn đó, sau khi tôi rời khỏi nước M, cũng không hề có ý định liên lạc lại với anh." Mục Uyển phản bác lại.
"Em cần gì phải nói mấy lời tuyệt tình như vậy? Chúng ta đã gặp mặt nhau cả rồi, cái gì mà không có quan hệ, chuyện này người của nhà họ Hạng cũng có thể chứng minh."
"Đó là bởi vì Hạng gia xảy ra chuyện, tôi phải trở về Hạng gia, anh là chồng của dì út tôi, chúng ta ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, cho nên gặp mặt, có liên hệ với nhau cũng rất bình thường, nếu như có liên lạc, mời anh cung cấp những bằng chứng như lịch sử cuộc gọi cho thấy chúng ta liên lạc, cái này cũng in ra được, anh đi in ra đi." Mục Uyển tức giận nói.
"Anh không muốn để lộ những thứ này ra trước mặt mọi người ."
"Bây giờ anh đang làm cái gì vậy! Lục Bác Lâm, anh tự nói bằng lương tâm, anh và tôi từng phát sinh quan hệ sao?" Mục Uyển không bình tĩnh nổi hét lên.
"Anh và em có phát sinh quan hệ hay không, em là người rõ ràng hơn cả."
"Tôi rõ ràng cái gì chứ, lúc ấy tôi còn bị hôn mê, không biết thứ gì cả." Mục Uyển kích động nói.
"Mục Uyển." Hình Thiên muốn kéo Mục Uyển, không còn kịp rồi.
Lục Bác Lâm nhếch khóe miệng:”Cho nên, em đang thừa nhận người quay hình lại là em."
Mục Uyển trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, cuối cùng cô vẫn quá non nớt, vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên giúp cô tẩy trắng, cũng nói người được quay lại không phải là cô, bây giờ lại chứng minh cô đang nói láo, như vậy, công chúng cũng sẽ hạ thấp tín nhiệm với cô xuống, cuối cùng cũng sẽ phải tin rằng cô chính là nhân vật chính trong đoạn ghi hình.
"Sao vậy, đang nhìn người đứng sau em sao? Bọn họ cũng không ngờ là em tự nhận sao." Lục Bác Lâm nói trào phúng.
Mục Uyển biết, cho dù bây giờ cô có thay đổi, người khác cũng sẽ không tin tưởng cô, nói gì, người khác cũng sẽ không tin, nên đành dứt khoát liều đến cùng:”Anh và người khác cấu kết hại tôi, vui vẻ lắm sao? Nếu như anh thật sự yêu tôi, anh cũng sẽ không đâm tôi một nhát trí mạng như vậy, Lục Bác Lâm, tôi vẫn có thể nhìn thấu anh, chỉ tiếc, không thể nhìn rõ ràng như ban đầu."
"Có yêu hay không, trong lòng anh rất rõ ràng, chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, dù là phải làm chuyện gì anh cũng sẽ bằng lòng."
"Bao gồm đổ oan cho tôi, hãm hại tôi, làm tổn thương tôi?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Đổ oan, không lẽ anh và em chưa từng ngủ với nhau? Video là giả sao?"
"Tôi và anh chưa từng ngủ chung! Video chính là giả!" Mục Uyển kích động nói.
"Người không cùng ngủ với em phải là Hình Thiên, là chính miệng em nói với anh, em có thể chối sao?" Lục Bác Lâm lại càng lên giọng.
Mục Uyển mím môi, cô thực sự rất muốn liều mình, quyết định là một người phụ nữ tồi tệ, nhưng cô bây giờ, cũng không thể nào làm chuyện hèn hạ như bọn họ được.
Hơn nữa, cô cũng lo lắng, nếu như cô nói ngủ, bọn họ sẽ kéo cô đi chứng mình, cô có còn toàn vẹn hay không , chuyện đó sẽ đẩy Hình Thiên về phía trọng tâm dư luận, không giống bây giờ, mũi dùi cũng chỉ chiếu về mình cô, ít nhất Hình Thiên cũng không bị ai quan tâm.
"Tôi không có cách nào chứng minh mình trong sạch, mặc dù có chứng minh được người trong video không phải là tôi, cũng sẽ có người nghĩ rằng mặc dù người trong video không phải nhưng cũng chưa chắc là chưa từng làm.
Tôi là phu nhân của Tổng thống, là phu nhân của người lãnh đạo cả một quốc gia, là tôi không bảo vệ tốt mình, để bị oan uổng bị hãm hại, làm cho cả quốc gia rơi vào trung tâm dư luận, trên quốc tế lại trở thành trò cười cho mọi người lấy ra bàn tán, tôi có tội. Cũng có sai." Mục Uyển ngậm nước mắt nói.
Hình Thiên có một loại dự cảm xấu, sốt ruột nói: "Uyển Uyển, em muốn làm gì, đừng kích động, mọi chuyện có thể bàn bạc thật kỹ, tin tưởng anh, có anh đây."
Cô tin tưởng anh, cô cũng biết anh sẽ có cách.
Nhưng cô bị chỉ trích như vậy, còn tiếp tục ở lại bên cạnh anh, người khác sau này vẫn sẽ nhớ mà nhắc đến, sao anh có thể làm được một Tổng thống đường đường chính chính.
Anh chắc chắn sẽ bị cô làm liên lụy.
"Tôi không thích hợp làm một phu nhân Tổng thống, không nên để cho mọi người vì chuyện của tôi mà phiền lòng, bận tâm, lo lắng, hôm nay tôi sẽ ly dị với Hình Thiên, nhưng tôi không thẹn với lương tâm, chuyện tôi chưa từng làm chính là chưa từng làm." Mục Uyển hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt càng thêm kiên định.
"Tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn, cũng không hề làm chuyện có lỗi với chồng, có lỗi với quốc gia, nếu như mọi người còn có một chút lý trí, nếu như vẫn còn có một phần lương tri làm người, nếu như mọi người biết chân tướng, vậy thì mong mọi người đừng công kích nữa, thứ quốc gia cần chính là hòa bình, là đoàn kết, là sự ủng hộ và đồng lòng.
Tôi cũng hy vọng, chuyện này sẽ kết thúc khi tôi ly dị, không muốn nghị luận thêm nữa. Cám ơn mọi người." Mục Uyển cố kìm nén nước mắt nói, gật đầu.
Cô không hề nhìn bình luận, không dám nhìn, vốn là làm ra quyết định xấu nhất, dấy lên hy vọng, bây giờ cũng nên chấm dứt, như vậy những nhà báo cũng có thể biết được, không để liên lụy Hình Thiên nữa.
Cô tắt phát trực tiếp đi.
"Sao em lại nói như vậy?" Hình Thiên xông lên hỏi.
Mục Uyển nén nước mắt, nhìn Hình Thiên, trong mắt cũng ngập tràn không nỡ, cô đã đủ hài lòng, giương lên nụ cười."Em muốn về nhà rồi. Trở về nơi đáng lẽ em thuộc về, thật xin lỗi , Hình Thiên, em không thể cùng anh đi tiếp rồi."
Trong mắt Hình Thiên ngập tràn căng thẳng, cũng có chút mông lung.
Đêm hôm kết hôn, anh cũng nói với Mục Uyển: “”Con đường sau này, em cùng với anh, cùng nhau tiến về phía trước, chỉ cần em không muốn đi, anh cũng sẽ đồng ý với em, sẽ không để em cô đơn, bàng hoàng trong cô độc.“”
Anh thật sự không hề buông tay cô ra, cho dù có nặng nề đến mức nào, anh cũng muốn kéo cô cùng đi.
Là cô buông tay ra trước, làm cho anh muốn quay về con đường trước cũng chẳng được.
"Người em yêu, rốt cuộc là ai?" Hình Thiên trầm giọng hỏi, giọng nói cũng khàn đi mấy phần, ánh mắt sáng lên nhìn vào cô.