Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 595: Thích Em Thì Không Cần Lí Do​




CHƯƠNG 595: THÍCH EM THÌ KHÔNG CẦN LÍ DO
Cô sắp phải đi rồi, anh đưa tiền cho cô, cô không dám cầm đâu.
Ăn cơm xong, Lưu San đã nhìn thấy bức tranh mà Thẩm Diên Dũng nói đến.
Thì ra, anh ấy thực sự đem cành liễu đó về, không phải để nguyên tiêu bản, mà là, sau khi xử lý qua, đem nó biến thành một cây liễu thu nhỏ, bên cạnh là một cây cầu, trên cầu lại là một đôi nam nữ ngồi đối mặt nhau, trên tay cô gái là một cành liễu, còn trên tay chàng trai lại là một cây kem.
Đây không phải là cảnh tượng bọn họ lúc đó sao?
“Bức tranh này có thể nhìn từ ba hướng, em đứng ở góc độ khác nhau, bức tranh cũng trở nên khác nhau.”
Thẩm Diên Dũng dẫn cô đến chính giữa.
Nhìn từ hướng chính, bức tranh biến khác đi, trở thành cô gái cầm cây kem, còn chàng trai thì cầm cành liễu.
“Wow, thần kỳ quá.’
“Cũng không có gì thần kỳ quá cả, sau khi hoàn thành ba mặt của bức tranh, áp dụng nguyên lý quang học, không phải hộp bút áp dụng thiết kế thế này, ngày xưa chúng ta có nhiều lắm sao? Anh nhớ là hồi đó hộp bút của em cũng có.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
Cô sao nhớ được hộp bút hồi còn bé chứ……
Thẩm Diên Dung lại cầm tay cô, đi sang mặt cuối cùng.
Trong tranh là hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau.
Lưu San lúc ấy bỗng đỏ mặt, cái này…… cũng quá chu đáo đi: “Anh làm xong bức tranh này từ khi nào thế?”
“Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã làm xong để chuẩn bị tặng em, cũng là để dặn dò em đừng quên anh, cho dù không ở cùng một nơi với nhau, cũng nhất định phải duy trì liên lạc, anh ở cửa sân bay chờ em hai tiếng đồng hồ, em không tới, còn tắt nguồn điện thoại.” Thẩm Diên Dũng nhớ lại, trong mắt lại tràn ngập những chua xót.
Cô dường như có chút ấn tượng, có một bạn học điện cho cô, nói Thẩm Diên Dũng sắp đi rồi, bây giờ đang ở san bay, cô thì đang ngủ, các bạn học nói quá nhiều, cô liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc đó cô nghĩ, thật sướng, Thẩm Diên Dũng sắp đi rồi, sau này những tháng ngày tốt đẹp của cô lại tới rồi, lại tiếp tục đánh giấc với giấc mộng đẹp.
“Cái đó, những bạn học đó đều là anh tìm?” Lưu San chê bai, hỏi.
“Em còn nói, anh phải tìm đến 20 mấy bạn học trong lớp điện cho em, nói với em là anh đang ở sân bay, tại sao lại không tới tiễn anh?” Thẩm Diên Dũng trau mày, có chút giận.
Nếu cô nói là cô muốn đi ngủ, anh chắc chắn sẽ nổi điên lên mất.
Cô chỉ lên bức tranh trên tường: “Lá của cành liễu trong tranh, trông rất tươi, không phải là gần đây anh mới làm, lừa em đấy chứ?”
“Bên trong hút chân không đấy, đương nhiên là phải giữ cho nó tươi chứ, hay là anh đem ra, để em nghiên cứu xem có phải là cành liễu năm đó em đưa cho anh không.” Ánh mắt Thẩm Diên Dung lạnh đi.
Cô không nói nguyên nhân, anh cũng đoán ra được.
“Lúc trước em không hề thích anh chút nào sao?” Thẩm Diên Dũng truy vấn.
“Hơn cả không thích nhé, em hồi đó là ghét anh, ngày nào em cũng mong anh mau chuyển trường.” Lưu San nghĩ gì thì nói thế, nói xong, nhìn sắc mặt Thẩm Diên Dũng, cô biết anh tức giận rồi.
Không được mất khí thế!
“Hồi đó, ngày nào anh cũng bắt nạt em, bài tập cũng không làm, còn đem thư tình bạn học khác viết cho em đưa cho thầy giáo, mời cả lớp đi ăn nhưng không mời em, lại còn cố ý chỉnh em, làm em xấu ơi là xấu.” Lưu San trách cứ nói.
“Lẽ nào anh còn phải nhìn em yêu bạn học khác à, không bắt nạt em, làm sao em nhớ đến anh được.” Thẩm Diên Dũng cụp mắt xuống nói, mặt vẫn hằm hằm.
“Anh nói anh thích em, nhưng anh vẫn đi lấy người khác đấy thôi.” Lưu San trừng mắt.
Thẩm Diên Dũng hơi nhếch mày, ánh mắt nhẹ nhàng trở lại.
Lưu San nghĩ có tác dụng, lại nói: “Anh thích em, vì sao còn đi cưới người khác?”
Thẩm Diên Dũng giơ tay ôm trọn Lưu San, giải thích: “Anh mang trên mình trách nhiệm của cả gia tộc, bố của anh, lúc ấy đã gây thù với rất nhiều người, nếu Thẩm gia không nắm quyền, sẽ có rất nhiều người gặp hoạ.”
“Về sau anh không nắm quyền nữa, sẽ có rất nhiều người gặp hoạ đúng chứ?”
Thẩm Diên Dũng thâm trầm nhìn cô, trầm mặc một hồi, thận trọng nói: “Anh đồng ý với em, nhiều nhất còn một năm, hợp đồng của anh và Hoa Tiên kết thúc, anh sẽ lấy em, sẽ không phải để em chịu khổ cực thế này nữa.”
“Tại sao? Tại sao những người đó vẫn gặp hoạ chứ?” Lưu San không hiểu.
“Nếu 4 năm nữa, anh không lập được vương quyền, thì anh chính là không có năng lực làm chức tổng thống này, có cho anh thêm nhiều thời gian nữa, cũng không giải quyết được vấn đề, anh không muốn phụ em nữa.” Anh biết, nếu còn phụ lòng cô, anh mất đi cô, cũng là đáng đời.
Trong lòng Lưu San có cảm giác kỳ lạ vô cùng, cảm giác ấy, rất đặc biệt.
Phụ nữ là người rất dễ yếu lòng và cảm động, vì cảm động, có thể không tính toán đến tướng mạo, thân hình, gia thế, bối cảnh,……của đối phương.
Về mặt tư tâm, được Thẩm Diên Dũng thích là vô cùng vinh hạnh, cũng cảm thấy thật kỳ diệu.
Thẩm Diên Dũng ư, tổng thống ư, anh ấy ngoài vẻ đẹp bên ngoài, còn thấp hơn cô một chút, về mặt quyền vị, cũng là chức cao nhất, thành thạo, tính cách mặc dù có lúc rất xấy, nhưng cũng có lúc tạm ổn.
Cũng giống như cô ra sức chuẩn bị mua một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách ở thành phố A, ông trời lại cho cô một căn biệt thự xa hoa nhất thành phố A, cô ngoài kinh ngạc, vui sướng, nhiều hơn là sự không thể thích ứng được, vì thế, có cảm giác không chân thật.
Anh hướng phía môi cô, hôn một cái.
Lưu San bỗng ý thức lùi về sau một bước, Thẩm Diên Dũng lại nhanh hơn ôm lưng cô, ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị, ẩn dấu trong đó những đau khổ, tức giận: “Em đến bây giờ vẫn chưa thích anh? Phải làm thế nào em mới thích.”
Nếu cô nói không, liệu có bị anh bóp chết không nhỉ.
Phản ứng hiện tại của anh có chút đáng sợ, lực đạo nắm vai cô rất mạnh.
“Không phải anh muốn hôn em sao? Em muốn đi đánh răng.” Lưu San trong hiểm nguy bống nảy ra kế sách.
Thẩm Diên Dũng cúi đầu, hôn lấy môi cô, lưỡi đã tiến vào trong quét qua răng cô.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có cảm giác ẩm ướt tuôn ra, dường như có cảm giác nào đó sắp xông lên não, cô có chút bài xích, lại có chút bất lực, mắt mở to nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, trong mắt xuất hiện vẻ đau khổ, không hề che đậy, không hề giống với vẻ thường ngày cao cao tại thượng, ngạo mạn của anh.
Cô sắp không đấu lại được, liền nhắm mắt.
Thẩm Diên Dũng trêu ghẹo cô, đến mức não cô đơ ra, không nghĩ được gì nữa.
Nghĩ xem cô đã “hồi đáp” lại anh chưa, anh liệu có bỏ cô ra không?
Đầu lưỡi nhỏ của cô tiến vào miệng anh.
Thẩm Diên Dũng kích động, hô hấp nặng nề, ôm cô đặt lên giường, cởi quần áo.
Có nên tha cho cô không?
“Em nghĩ chúng ta nên tắm rửa trước đã……. Bình tĩnh…… ưm…..” Cô còn chưa nói xong, anh liền trực tiếp chặn lên đôi môi cô, đem quần áo của mình vất lên gối, cởi thắt lưng.
Lưu San đẩy anh ra, anh quá bá đạo rồi: “ Thẩm Diên Dũng, em đâu có chạy đi được, tắm trước đã.”
Thẩm Diên Dũng bị cô đẩy ra, không vui: “Người anh cũng đâu có bẩn.”
“Em bẩn.”
“Anh không chê.” Anh cúi đầu.
Lưu San bất lực, vòng qua cổ anh: “Thẩm Diên Dũng, Diên Dũng, Dũng, tắm một cái trước đã, em xấu hổ, xấu hổ mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK