Chương 1146: Yêu Cầu Như Nào Cũng Được
CHƯƠNG 1146: YÊU CẦU NHƯ NÀO CŨNG ĐƯỢC
Câu trả lời này của Mục Uyển, Hạng Thịnh Duật cũng khá hài lòng.
“Bây giờ Thẩm Diên Dũng đang ở nước X, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với cậu ấy, em có muốn đi cùng anh không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển khẽ sững sờ, giống như có một thứ gì đó gõ “ting ting ting” vào lòng cô.
Cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Được lựa chọn sao?”
“Đúng vậy.”Hạng Thịnh Duật nói.
“Tôi đi sẽ cản trở cuộc trò chuyện của hai người, hai người cũng không thể thoải mái nói chuyện, thế nên, vì để mọi người cùng thoải mái, tôi không đi thì hơn.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy eo cô, kéo gần đến mình: “Em biết anh là một người thích làm ngược lại, em không muốn đi, anh càng muốn em đi.”
“Nếu như anh muốn tôi đi, tôi cảm thấy, tương lai anh sẽ hối hận bởi quyết định này.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng người đó nữa, em đã là người phụ nữ của anh rồi, nếu như chuyện gì cũng phải phòng bị em, vậy thì quá mệt mỏi rồi, anh muốn cho em biết hết tất cả mọi người, nếu như em có đầu óc, thì nên biết sau này mình cần phải làm gì, có điều, đại đa số thời gian đầu óc của em đều không dùng được.”
Mục Uyển: “…”
Cô cố gắng kiềm chế không trợn mắt lên.
Anh lúc nào cũng chê bai cô, chê bai đến mức cô sắp tự ti luôn rồi.
Bọn họ đi đến tầng chín.
Tầng chín giống như trung tâm mua sắm vậy, có rất nhiều nhãn hàng của các quốc gia khác nhau, túi xách, mỹ phẩm, trang sức, và cả một số những sản phẩm công nghệ, ví dụ như máy mát xa, đế giày, đồ bảo vệ sức khỏe, tai nghe, vân vân.
“Sòng bạc ở tầng mười, bình thường là đang mở cửa, nhưng hôm nay có dịch vụ miễn phí đặc biệt, vậy nên hôm nay chỉ cho chơi trò chơi, trẻ em có thể đến lấy xu chơi miễn phí, có máy gắp gấu bông, sau khi gắp hết sẽ không còn nữa, em có muốn chơi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển đã quên mất dáng vẻ ban đầu lúc cô ở trong trung tâm giải trí như này.
Cô cũng từng chơi qua, nhưng không nhiều, cái mà cô thích nhất, cũng chính là mua xổ số và máy gắp gấu bông, chỉ là cô không có kĩ xảo, nhưng lại rất cố chấp, mỗi lần chơi đều phải gắp được một con gấu bông mới thôi.
Cái giây phút gắp được gấu lên là giây phút vui vẻ nhất, thực tế, có những con gấu bông mang về nhà cũng để bám đầy bụi bặm, bây giờ cũng không biết chúng đang ở đâu nữa.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Mở cửa lâu như vậy, chắc gấu bông cũng đã bị gắp hết rồi.” Mục Uyển nói.
“Hay là, đi lên tầng mười xem xem.” Hạng Thịnh Duật đề nghị.
“Đi tầng chín để xem bọn trẻ biểu diễn trước đã, chúng đều đang đợi anh, biểu diễn xong cũng nên đi nghỉ ngơi.” Mục Uyển nói.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười, nắm tay cô bước vào thang máy, bọn họ đi lên tầng chín trước.
Bọn trẻ đang biểu diễn, trừ chúng ra, Mục Uyển nhận ra có rất nhiều người lớn, nhìn bọn họ có vẻ là những đôi vợ chồng.
“Chúng không phải đang vẽ truyện tranh chứ?” Mục Uyển hoài nghi.
“Sở Giản chưa nói với em, trên con tàu này anh còn mời đến những đôi vợ chồng muốn nhận con nuôi, bọn họ có vài ngày để tiếp xúc với đám trẻ, đợi khi xuống tàu, bọn họ sẽ liên lạc với bộ phận phúc lợi, chọn đứa trẻ mà họ đã nhận định.” Hạng Thịnh Duật nói.
Không thể phủ nhận, Hạng Thịnh Duật là một người rất tỉ mỉ, cũng rất chu đáo, chuyện gì cũng nghĩ một cách triệt để, quả thực có rất nhiều năng lực cô không thể sánh bằng.
Lần lên tàu chơi này, cũng khiến cô nhìn thấy được một mặt khác của anh, nói không chừng, sau khi Hạng Thịnh Duật lên làm vua, sẽ còn làm tốt hơn cả Hoa Cẩm Vinh…
m thanh “leng keng” vang lên.
Mục Uyển không nghĩ linh tinh nữa, nhìn những đứa trẻ trên sân khấu mặc trang phục cầm đạo cụ, diễn vở kịch “Cáo đội lốt hổ”, cũng khá thú vị.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô vài lần, biểu cảm có vẻ không thải mái lắm, khẽ hắng hắng cổ họng, nắm lấy tay cô, áp lên đùi mình.
Mục Uyển nhìn xung quanh đều là người của anh, ánh mắt tối đi, cũng không có ai nhìn bọn họ cả, cô cũng không thu tay về.
Đám trẻ biểu diễn được một giờ đồng hồ, bắt đầu hạ màn.
Mục Uyển nhìn thời gian, đã chín rưỡi rồi.
“Chúng ta lên tầng mười đi.” Hạng Thịnh Duật nói, kéo Mục Uyển lên tầng mười.
Gấu bông trong những máy gắp gấu vẫn đầy ắp.
Mục Uyển nghi ngờ: “Đám gấu bông này rất khó gắp sao? Nếu như là miễn phí, đám trẻ phải rất thích chơi mới đúng, cho dù là người lớn, cũng rất thích chơi mà.”
“Đợt gấu trước bọn họ đã gắp rất nhiều rồi, anh sai người đi bổ sung vào, vốn dĩ là phúc lợi của ngày mai, nhưng đẩy lên trước một ngày, đi lấy xu đã.” Hạng Thịnh Duật đi đến quầy đổi xu.
Nhân viên đưa cho anh một cái rổ đựng xu.
Mục Uyển chuẩn bị đi lấy, Hạng Thịnh Duật đã nhanh chân hơn cô, anh bước về phía trước: “Em thích cái nào?”
Mục Uyển đi phía sau anh: “Cái kia.”
Hạng Thịnh Duật nhìn theo hướng tay cô chỉ, là một con gấu bông rất bé, ở trong cửa sổ kính, mỗi cửa sổ kính lại có những móc khóa công chúa khác nhau.
“Cụ thể là cái nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Gắp Fiona trước đi.”Mục Uyển nói.
Làm khó cho Hạng Thịnh Duật rồi, nhìn vào những công chúa khác nhau bên trong, anh hỏi: “Cái nào là Fiona?”
Mục Uyển chỉ.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày gật đầu: “Béo như vậy, lại còn màu xanh lá cây nữa, trong bao nhiêu công chúa hình như cô ta là xấu nhất, rất hợp với em.”
Mục Uyển: “…”
Cô biết ngay mà, miệng của anh chẳng phun ra được lời nào tốt đẹp cả.
“Trước kia cô ấy rất xinh đẹp, nhưng bị trúng bùa, chỉ có nụ hôn chân thành mới có thể khôi phục nguyên dạng, nhưng cô ấy lại yêu quái vật Slack, liền biến thành như vậy.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn qua vị hoàng tử đối diện công chúa: “Tên béo màu xanh lam kia, là Slack?”
“Ừm.”
“Cũng hợp nhau thật đấy, gắp đi.” Hạng Thịnh Duật nhét một đồng xu vào máy.
Mục Uyển gắp. Lần đầu tiên không gắp được, anh phụ trách nhét xu.
“Cái máy này của bọn anh thiết kế gắp bao nhiêu lần thì gắp được?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn ra quầy lễ tân, vẫy vẫy tay, gọi nhân viên đến.
Nhân viên phục vụ lập tức chạy đến, cung kính gọi: “Anh Hạng.”
“Cái máy này gắp bao nhiêu lần thì có thể gắp được?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Dao động từ mười lần đến ba mươi lần.”Nhân viên phục vụ đáp.
Mục Uyển hiểu rõ, nói với nhân viên phục vụ: “Có thể cho thêm một rổ xu nữa không?”
“Có thể. Bây giờ tôi sẽ đi lấy cho cô.” Nhân viên phục vụ nói xong liền đi lấy xu.
Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật: “Bây giờ chúng ta đánh cược, xem ai có thể gắp được trước, nếu như anh gắp ra trước, tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu của anh, nếu như tôi gắp ra trước, anh phải thỏa mãn một yêu cầu của tôi, thế nào?”
“Yêu cầu như nào cũng được?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển cười.
Cô bây giờ, đã không còn gì để mất nữa, vì vậy cô không sợ thua: “Yêu cầu như nào cũng được, anh đối với tôi như nào, thì tôi cũng đối với anh như vậy, dám không?”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười, anh nhìn rõ mọi tâm tư của Mục Uyển.
Cô là một người đánh bạc, đã thua sạch rồi, không còn sợ gì nữa. Mặc dù anh có nhiều thứ, nhưng, anh cũng không sợ thua, bởi vì anh sẽ không thua.
“Được.” Hạng Thịnh Duật nói, giương khóe môi cười.
Anh nghĩ xong sẽ bắt cô làm gì rồi!!!