Chương 672: Chúng Ta Bên Nhau Không Ai Được Ghét Ai
CHƯƠNG 672: CHÚNG TA BÊN NHAU KHÔNG AI ĐƯỢC GHÉT AI
Phủ Tổng thống.
Thẩm Diên Dũng đang làm việc trong văn phòng, Hoa Tiên gõ cửa, đi vào.
Thẩm Diên Dũng ngẩng đầu nhìn cô: “Có việc gì không?”
“Một lát Hoa Nhi sẽ đưa bạn trai đến đây ăn cơm.” Hoa Tiên mỉm cười nói, đi tới Thẩm Diên Dũng đích bàn học tiền.
“Hoa Nhi có bạn trai rồi?” Thẩm Diên Dũng bất ngờ, tay anh khép lại máy tính.
Gần đây anh khá bận, có rất nhiều chuyện anh không hề để ý đến, giờ đang là thời điểm cho trận đấu quan trọng cuối cùng.
“Dạ, người này anh cũng quen đó, là, Hình Thiên.” Hoa Tiên nói.
“Hình Thiên?” Thẩm Diên Dũng càng ngạc nhiên hơn, chỉ với cái gương mặt giống của anh giống như khuôn với Cố Lăng Kiệt cũng đã đủ để khiến cho người khác phải để ý đến: “Hôm trước không phải anh ta nói là theo đuổi Bạch Nguyệt sao, em chắc chắn anh ta là bạn trai của Hoa Nhi sao?”
Hoa Tiên cười: “Hình Thiên này không phải người thường đâu, anh ta trước đây cũng đã từng xuất hiện ở nước M rồi, lúc đó em đã nghi ngờ anh ta cố tình tiếp cận Hoa Nhi rồi.”
“Nhưng cuối cùng không phải anh ta đã không có tiếp xúc với Hoa Nhi sao? Bạch Nguyệt là người phụ nữ rất dễ khiến cho người khác động lòng, cô ấy trưởng thành, rộng lượng, am hiểu lòng người, khiến cho đối phương tiếp xúc với cô ấy đều cảm thấy rất thoải mái, và cũng rất thư thái, cô ấy toát lên sức hút của riêng mình.”
“Anh cũng nhìn thấy mà, anh ta nói theo đuổi Bạch Nguyệt là lập tức xảy ra chuyện, nếu như anh ta khôn thì anh ta nên biết Bạch Nguyệt không phải là người ai cũng có thể chọc được. Điều kiện của Hoa Nhi cũng không tệ, xinh đẹp, thân hình tốt, tính tình cũng hoạt bát dễ thương, quan trọng hơn là em ấy có hậu phương vững chắc, chị gái là vợ của tổng thống nước A, đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất của anh ấy.” Hoa Tiên tự tin phân tích.
Thẩm Diên Dũng cười cười, hiện thực của bây giờ là thông thường đàn ông sẽ nhìn vào nhan sắc của cô gái, nhưng bên cạnh đó cũng có một số ít người lại chú trọng vào nội tâm và bản chất của cô gái đó.
Anh đã từng tiếp xúc qua với Hình Thiên, anh cảm giác Hình Thiên không phải loại người đàn ông nông cạn như vậy: “Đừng chủ quan quá, đối tượng của Hoa Nhi có thể từ từ xem xét lại.”
“Không phải em chủ quan, anh xem: không phải Hình Thiên đã đồng ý đến rồi sao? Em cảm thấy có hy vọng, hơn nữa, nếu như Hoa Nhi gả cho Hình Thiên, Hình Thiên sẽ trở thành người của mình, bộ ngoại giao vẫn sẽ nằm trong tay chúng ta, đúng không?” Chưa gì Hoa Tiên đã tính đến sau này và nói.
“Hy vọng như thế, khi nào anh ta đến thì em gọi anh.” Thẩm Diên Dũng dặn dò nói.
“Dạ.” Hoa Tiên đáp.
Cô tưởng rằng Thẩm Diên Dũng sẽ tiếp tục làm việc, nhìn anh đứng dậy đi vào phòng của Lưu San.
Trong lòng cô thật không dễ chịu chút nào, cô hít một hơi sâu, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng mình như bị tảng đá nặng đè lên, khiến cho cô không cách nào thở được.
Lúc này Nam Cung Nguyệt đi vào.
“Thẩm Diên Dũng đi sang phòng Lưu San rồi.” Hoa Tiên hờn giận nói.
Cô bây giờ cũng chỉ có thể tâm sự với Nam Cung Nguyệt, nói hết nổi lòng để giải tỏa nổi buồn trong lòng mình.
“Hình Thiên sắp đến rồi, có khách đến, là chuyện tốt mà, trước mặt khách cô và Thẩm Diên Dũng thân mật với nhau đó cũng là chuyện đương nhiên, phụ nữ mà một khi ghen rồi, sẽ dễ khiến cho đàn ông chán ghét.” Nam Cung nguyệt nhắc nhở nói.
“Ừ.” Hoa Tiên đã biết mình nên làm gì.
*
Lúc Thẩm Diên Dũng vào phòng, Lưu San đang chơi trò chơi.
Cô thấy Thẩm Diên Dũng tiến chỗ mình, liền cuống cuồng đóng máy tính lại, lên tiếng giải thích nói: “Do em đọc sách có chút mệt, nên chơi game để giải tỏa chút.”
Mặt Thẩm Diên Dũng lộ ra nụ cười.
Cô mà có thể chủ động đọc sách là đã vượt xa dự đoán của anh, anh và cô từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, cô như thế nào chẳng lẽ anh không hiểu sao?
“Một lát Hình Thiên sẽ đến đây, em mà dám nhìn anh thử xem.” Thẩm Diên Dũng dặn dò nói.
“Cái này anh yên tâm, cho dù em nhìn anh ta, anh ta cũng sẽ không thích em đâu.” Lưu San rất biết thân biết phận nói.
Nhưng Thẩm Diên Dũng nghe lại cảm thấy như câu nói này có ẩn gí gì đó.
“Ý của em là đang nói mắt của anh có vấn đề sao?” Thẩm Diên Dũng cúi xuống nhìn cô.
Lưu San dùng bả vai đẩy đẩy anh: “Dù sao thì lựa chọn của em cũng không tốt lắm, chúng ta như cặp trời sinh thôi, nên đừng châm chọc nhau chi cho mệt.”
Thẩm Diên Dũng: “…”
Thẩm Diên Dũng khoan hai tay trước ngực nhìn cô, có chút gì đó không phục: “Lại đây, em nói xem anh có chỗ nào không tốt?”
“Anh,” Lưu San làm điệu bộ ra dáng chỉ chỉ tay: “Một: theo diện mạo mà nói thì anh nhìn ẻo lả quá, còn đẹp hơn so với phụ nữ, em phải dũng cảm lắm mới dám đứng cạnh anh đó.”
Thẩm Diên Dũng: “...”
“Anh chỉ là đẹp trai thôi, ở đâu ra ẻo lả, lúc mà anh làm cho em vui sướng thì em không nhớ đến sự dũng mãnh của anh sao?” Thẩm Diên Dũng gõ vào đầu cô.
“Hai: tính tình không tốt, tính cách thô bạo.” Lưu San bật người nói.
Anh nhìn chằm chằm cô, trong mắt cũng không có biểu hiện gì, cũng không hành động gì, để cho cô tiếp tục nói.
Lưu San tiếp tục đưa tay làm dấu hiệu số ba: “Ba: anh là tên hai vợ.”
Thẩm Diên Dũng: “…”
“Bốn: công việc của anh quá nguy hiểm, không có tự do, những việc lung tung quá nhiều, chỉ cần một chút bất cẩn là xong phim, cho dù còn cứu chữa thì nhiều việc như vậy, không hề thoải mái chút nào, em cũng không cảm giác được đặc biệt vui sướng.” Lưu San nói thẳng không khách sáo.
“Chẳng lẽ làm cô chủ của tổng thống không vinh quang sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
“Úi da.” Lưu San lườm anh một cái thật dài: “Cái này thì tùy người thôi, có người thích ăn thịt, có người không thích, nên với em mà nói thì tìm công việc sáng đi tối về, mỗi ngày tụ tập với bạn bè, ca hát, ăn uống, chơi game, đó chính là mục tiêu của cuộc đời em.”
Mắt Thẩm Diên Dũng sắc lạnh lại, anh không vui, sắt mặt có chút tái xanh: “Vậy là anh đã làm liên lụy em rồi.”
Anh giận rồi, xoay người định rời đi.
Lưu San từ phía sau ôm lấy anh, rồi nhẹ nhàng lên tisng: “Thật ra thì chỉ cần một ưu điểm của anh là đã có thể đánh bại hết những cái khuyết điểm kia.”
Thẩm Diên Dũng nghiên đầu nhìn cô, giọng điệu khiêu khích nói: “Ủa, anh vẫn có ưu điểm sao.”
Lưu San cười, xoay người từ sau lưng chồm lên phía trước, cô vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em phải đính chính lại, với em trên người anh có hai ưu điểm là tốt nhất thôi.”
Thẩm Diên Dũng tỏ vẻ tò mò nhìn cô.
Anh chính là thích cô như vậy, giận cỡ nào cũng sẽ tiêu tan hết, anh đặt tên lên eo cô: “Đang rất sẵn lòng nghe đây.”
“Ha hả, gen của anh tốt, vì mầm móng đời sau, vì tương lai của đất nước nên em cần phải ở bên cạnh anh, hy sinh đời mẹ củng cố đời con.” Nhìn Lưu San có vẻ như rất nghiêm túc.
Anh bị lời nói của cô khiến cho anh cảm thấy vui hơn, anh nhếch mép nói: “Rồi còn gì nữa?”
“Vợ tương lai sẽ tốt, nể mặt vợ tương lai của anh, cho dù anh bị không điểm, em cũng sẽ thêm cho anh một trăm điểm.” Lưu San đắc ý nói.
Thẩm Diên Dũng cắn nhẹ vào môi cô: “Miệng lưỡi dẻo như vậy, đừng đánh lạc hướng, nhớ đó, đừng có nhìn lung tung, anh sẽ ghen đó.”
Trong phút chốc, trong tim Lưu San dâng lên cảm xúc ngọt ngào, cô gật gật đầu: “Em biết rồi, anh nhìn em xem em rộng lượng chưa? Anh muốn nhìn bao nhiêu cô gái em cũng không ý kiến.”
“Phải chi em chịu có ý kiến thì hay biết mấy.” Thẩm Diên Dũng có chút hụt hững nói.