Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Nếu Như Anh Không Phải Cố Lăng Kiệt Thì Cố Lăng Kiệt Đâu​




CHƯƠNG 521: NẾU NHƯ ANH KHÔNG PHẢI CỐ LĂNG KIỆT THÌ CỐ LĂNG KIỆT ĐÂU
Bạch Nguyệt nhớ tới mẹ mình.
Hơn nửa đời người, bà đều bị giam trong bệnh viện tâm thần.
Đúng là mẹ cô có vấn đề về tinh thần, nhưng bị giam giữ trong không gian bịt kín như thế thật khó mà chịu đựng được.
Huống hồ, Chu Hân Ly cũng không bị bệnh tâm thần.
Có lẽ, đây chính là báo ứng của ông trời đối với cô ta.
Khi Bạch Nguyệt đang ngẩn người thì người của Hình Thiên từ trên xe bước xuống, Lâm Tiến cũng xuống xe.
Ba lực lượng cùng nhau chặn đường lớn lại.
Bạch Nguyệt nhìn ra phía ngoài: "Tô Khánh Nam, em phải đi rồi."
"Giữ liên lạc nhé." Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, đẩy cửa từ bên trong đi ra nhìn về phía Hình Thiên.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa vẻ không vui, lúc cúi xuống còn hơi sắc bén.
Sự sắc bén đó còn mang theo vài phần lạnh lẽo và u ám.
Bạch Nguyệt cảm thấy không dễ chịu lắm.
"Chị." Lâm Tiến kêu lên, cậu ta đứng cạnh Bạch Nguyệt, nhìn Hình Thiên cách đó không xa nhất thời không biết làm thế nào.
"Anh Hình, trò đùa nên dừng lại ở đây thôi, đừng khiến người ta khó xử nữa. Tôi nghĩ, anh còn chưa có tư cách chặn đường mang tôi đi." Âm thanh Bạch Nguyệt lạnh lùng.
"Cái gì?" Hình Thiên nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhìn Lâm Tiến. "Máy bay trên trời là cậu phái tới à?"
"Vâng."
"Chúng ta đi thôi. Cậu bảo phía trên thả thang dây xuống." Bạch Nguyệt nói.
"Chị không sao chứ, dù sao chị cũng đang mang thai." Lâm Tiến lo lắng.
"Tôi không sao, tôi có bạn ở khách sạn quốc tế trong thành phố A, đến lúc đó cậu thả tôi ở mái nhà khách sạn là được. Không sao đâu, tôi không yếu ớt như vậy." Bạch Nguyệt lý trí nói.
"Được." Lâm Tiến gọi điện thoại bảo trên máy bay thả thang dây xuống.
Hình Thiên híp mắt lại che giấu sự bén nhọn.
Đối mặt với ánh mắt của anh, lòng Bạch Nguyệt như ngã vào vực sâu vạn trượng, hồi ức sắp từ trong đầu tuôn ra, nhưng tình cảm đã kháng cự lại.
Cô không muốn, không muốn việc bây giờ đang nghĩ là sự thật.
Nếu như anh không phải Cố Lăng Kiệt, thì Cố Lăng Kiệt đang ở đâu?
Chỉ năm phút sau, máy bay đã bay tới Khách sạn Quốc tế thành phố A.
Khi cô từ trên máy bay xuống, quản lý khách sạn mở cửa tầng cao nhất ra. Cô tâm trạng nặng nề đi đến cửa phòng Từ Trường Hà gõ cửa.
Từ Trường Hà mở cửa, khi nhìn thấy người phụ nữ ở cửa anh hơi sững sờ: "Xin hỏi cô tìm ai?"
"Anh, em là Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt nói, sau khi cô phẫu thuật thẩm mỹ, đúng là họ chưa từng gặp mặt.
Từ Trường Hà bừng tỉnh, nhìn Bạch Nguyệt từ trên xuống dưới: "Nếu em sớm như thế này, anh chắc chắn sẽ yêu em."
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Ý của anh là trước kia em không xinh đẹp phải không?"
"Trước kia cũng xinh đẹp, nhưng bây giờ là quyến rũ, kiểu có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu, bàn về gương mặt, không có bao nhiêu người xinh đẹp hơn em?" Từ Trường Hà tán thưởng.
"Phẫu thuật thẩm mỹ xong, lúc còn trẻ khả năng hồi phục của tế bào mạnh, dù là cơ bắp, làn da, cùng mức độ căng cứng, đều là tốt nhất, nhưng qua bốn mươi tuổi, tất cả di chứng đều sẽ xuất hiện.
Ví dụ như, cái cằm đã gọt sẽ đau âm ỉ, hàm răng, lợi đã chỉnh sẽ co rút, đôi mắt to sẽ bị sụt mí, mũi thường xuyên khó thở, hơi một tí thì chảy máu mũi, nghiêm trọng nhất là mất đi khứu giác, vân vân." Bạch Nguyệt hờ hững nói.
"Vậy mà em vẫn phẫu thuật sao?"
"Lúc ấy em muốn đổi khuôn mặt, nên bác sĩ khám, chỉnh thành cái dạng gì, em căn bản không quan tâm. Hơn nữa, lúc đó em rất béo, phẫu thuật xong, cũng chưa nhìn ra ngũ quan." Bạch Nguyệt giải thích.
Từ Trường Hà mỉm cười giảo hoạt: "Có thể cho anh số của bác sĩ đó không? Nói không chừng, anh cũng phẫu thuật thành một người đàn ông vô cùng đẹp trai."
"Ha." Bạch Nguyệt bị chọc bật cười.
Lúc đầu tâm trạng cô không tốt, gặp mặt anh thì đã khá hơn một chút: "Người đó là người của Thẩm Diên Dũng, không dễ phẫu thuật thẩm mỹ cho người khác, hình như lúc đầu cũng không chuyên về lĩnh vực này, chẳng qua là thiên tài thôi."
"Xem ra anh sẽ xấu xí suốt đời rồi." Từ Trường Hà thở dài một hơi.
Bạch Nguyệt lại bị chọc cười, cô nhìn phòng của anh: "Anh không mời em ngồi một chút sao?"
"Em đẹp như vậy, đi vào phòng thì chỉ có mình anh thưởng thức, thật phung phí của trời."
Bạch Nguyệt cười đau bụng.
Còn nhớ rõ lúc đi học ở Mỹ, anh tìm và nói với cô là: "Bạch Nguyệt, ‘shit’ của anh lạc đường rồi, anh ‘thông thoáng’ mấy ngày nay, làm sao bây giờ?"
Lúc ấy cô đang uống sữa tươi, lập tức một ngụm phun toàn bộ ra.
Nhưng cô rất thích tính cách lạc quan, cởi mở, hài hước của anh. Dù yêu người không nên yêu, anh vẫn tích cực hoạt động và dấn thân vào sự nghiệp, dùng thói quen tốt thay thế bi thương, phiền não và hậm hực trong lòng.
Có lẽ cô là thiên tài tâm lý học.
Bởi vì tình huống bản thân gặp phải, vì hoàn cảnh của mẹ, nên cô hiểu và lý giải tốt hơn suy nghĩ, trạng thái của bệnh nhân, cũng như thay đổi phương pháp.
Nhưng người kiểm soát tốt nhất lại là anh.
Bạch Nguyệt đi vào phòng, Từ Trường Hà rót một cốc sữa tươi cho cô, dịu dàng hỏi: "Bây giờ bệnh của em đã khỏi chưa? Còn khó kiểm soát cảm xúc hay có khoảng trống hồi ức gì không?"
"Em cũng không biết có tính là khỏi hay không? Hai năm trước, em thôi miên bản thân, không bị ốm đau, cũng không có tình cảm, cũng sẽ không dễ sụp đổ. Nhưng Cố Lăng Kiệt không hề từ bỏ, em lại có tình cảm của Bạch Nguyệt. Em nghĩ, em vẫn là Bạch Nguyệt đó, chỉ là đã được chữa khỏi vấn đề tinh thần trước kia." Bạch Nguyệt giải thích, uống một ngụm sữa tươi.
"Cho nên, anh có thể hiểu thành đây là hiệu quả sau thôi miên sao?"
"Chắc không phải, cởi chuông phải do người buộc chuông, nguyên nhân bệnh tinh thần của em là vì Cố Lăng Kiệt mà ra, nên lại vì anh ấy mà khỏi. Thôi miên có thể làm cho người ta quên đi ốm đau, bề ngoài nhìn như người bình thường, nhưng đã mất đi phần ký ức khắc cốt ghi tâm thì cũng không coi là hoàn chỉnh được. Hơn nữa, vì đang bị thôi miên, nên sau đó khả năng nhớ ra những ký ức này rất lớn, chỉ là chữa trị ngắn ngủi mà thôi."
"Nên chỉ cần tìm được nguyên nhân tâm bệnh thì có thể chữa trị bệnh tinh thần?"
"Nguyên nhân tâm lý có thể chữa trị như vậy, nhưng còn có một loại là nguyên nhân bệnh lý. Nguyên nhân bệnh lý chỉ cần thuốc điều trị chính xác, nguyên nhân tâm lý mới khá phiền phức."
"Vì vậy đối với nguyên nhân tâm lý nên dùng cách thôi miên, trước hết khiến cho bệnh nhân thoát khỏi tình cảm, nói không chừng giai đoạn này sẽ tiếp nhận một tình cảm khác thì sẽ chữa khỏi tổn thương lần trước. Tâm bệnh đều là do bản thân để tâm vào chuyện vụn vặt, có thể thử xem."
Bạch Nguyệt gật đầu, cụp mắt.
Trước kia cũng như vậy, ở cùng anh ấy thì sẽ nói về chuyên ngành, họ cũng coi như cùng chung chí hướng, có tiếng nói chung.
"Anh, có việc như này, em quen một người đàn ông đã được năm năm, lúc trước bề ngoài tính cách anh ấy rất lạnh lùng nhưng nội tâm rất ấm áp, nếu nói lời cảm động thì nghe vào sẽ cảm thấy chân thành và ấm áp, hơn nữa còn lý trí, chín chắn.
Mấy ngày nay, anh ấy hoàn toàn biến thành một tính cách khác, lời cảm động của anh ấy làm sao nghe vào đều cảm thấy rất tận lực, bề ngoài thật ấm áp, nhưng lại đau lòng, cực kỳ hà khắc, lại còn kích động, anh cảm thấy đây là tại sao?" Bạch Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK