Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Bên Tôi 1 Tháng, Tôi Sẽ Nhường Cho Cô​




CHƯƠNG 381: BÊN TÔI 1 THÁNG, TÔI SẼ NHƯỜNG CHO CÔ
“Chỉ cần mãi không thừa nhận, cho dù anh ấy nghi ngờ, cũng sẽ không khẳng định chắc chắn.”
“Thế nhưng, nếu cậu không thừa nhận, mà anh ta đã khẳng định chắc chắn rồi thì sao?” Lưu San lo lăng hỏi.
Trong mắt Trần Niệm xẹt qua tin nghi ngờ, hỏi: “Hôm nay Cố Lăng Kiệt đến tìm Thẩm Diên Dũng, là để xác nhận mình có phải là Bạch Nguyệt không sao?”
“Cố Lăng Kiệt hỏi rồi, nhưng Thẩm Diên Dũng nói không phải.” Lưu San giải thích.
Trần Niệm rũ mắt.
Cô biết, thái độ của Cố Lăng Kiệt hôm qua, giọng điệu đó, cách nói chuyện đó, rất khác thường, giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã cho rằng cô là Bạch Nguyệt.
Anh đang nghi ngờ, vì thế thái độ đối với cô cũng lúc gần lúc xa.
Lưu San thấy Trần Niệm trầm mặc, tính cô xốc nổi, buồn bực nói: “Biết thì sao? Cậu không thích anh ta, chính là không thích, dù sao hai người đã ly hôn rồi, sợ gì chứ? Cứ để anh ta biết, trước kia anh ta còn bắt nạt cậu đó.”
Trần Niệm không nói gì, chìm trong suy nghĩ của bản thân…
Thời gian cứ thế trôi đi, nửa tiếng sau, Trần Niệm mới mở miệng: “Đi thôi, chúng mình đi mua quà.”
“Chúng mình nên mua gì đây? Đá quý sao?, nhà người ta bán đá quý đó. Quần áo, đến kích cỡ mình cũng không biết, mình nghĩ, nhà cô ta giàu như thế, có lẽ là đặt làm riêng rồi. Mua son phấn các thứ, lại quá bủn xỉn. Người như cô ta, ngoài người đàn ông mình thích, có lẽ chẳng thiếu thứ gì cả.” Lưu San cảm thán.
“Mua một cái túi LV đi, mẫu mới nhất ý. Phụ nữ luôn luôn thiếu 1 cái túi xách mà.” Trần Niệm đề nghị.
“Bingo, cậu đúng là thông minh. Đi, chúng mình đi mua túi xách, túi chữa được bách bệnh. Hahaha.” Lưu San khoác tay Trần Niệm, đi đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố X.
Bọn họ mới tới tầng 1, liền thấy Tô Khánh Nam đang mua nước hoa.
Lưu San kéo Trần Niệm nhanh bước qua.
Tô Khánh Nam liếc thấy Trần Niệm: “Tiểu Niệm, ở đây gặp được cô thật tốt. Vốn tôi muốn mua nước hoa tặng cô, cảm ơn cô đã cứu mạng ngày hôm đó. Cô qua đây xem xem, thích loại nào?”
“Tiểu Niệm nhà chúng tôi trước giờ không hề dùng nước hoa, anh có lòng rồi. Ngoài ra, người tiểu Niệm cứu không phải là anh, người cô ấy cứu là bạn trai cô ấy, tiện tay cứu cả anh.” Lưu San không khách khí nói, vào thang máy cùng Trần Niệm.
Trần Niệm không nhìn thẳng vào Tô Khánh Nam, chỉ nhìn về phía trước.
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, hai tay nhét túi quần, đi theo họ.
Lưu San thấy Tô Khánh Nam đi theo, liền chắn trước mặt anh ta: “Tôi nói này, mặt anh dày vậy sao, đi theo làm gì? Trước đây tiểu Bạch không thích anh cũng phải, anh cứ dây dưa dây dưa mãi, anh càng dây dưa, càng khiến người khác chán ghét.”
Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia lạnh lẽo: “Cô nên cảm thấy may mắn vì mình là người phụ nữ của Thẩm Diên Dũng, bằng không với tính cách của cô, sớm đã chết vài chục lần rồi.”
“Anh đang nói sẽ giết tôi sao? Tô Khánh Nam, anh chính là đồ ác quỷ giết người không chớp mắt.” Lưu San lạnh giọng nói.
“Nếu tôi là ác quỷ giết người không chớp mắt, cô cũng không sống được đến giờ.”
“Đến người phụ nữ mình thích cũng giết, tôi nên cảm ơn anh hạ thủ lưu tình rồi.” Lưu San lườm anh ta, kéo Trần Niệm đi.
“Chỉ cần Bạch Nguyệt không rời xa tôi, tôi sẽ không để cô ấy chết.” Tô Khánh Nam nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, nói.
Lưu San không ngoảnh đầu lại, bước chân càng nhanh hơn: “Cái tên Tô Khánh Nam này thật đáng ghét, trước kia cậu ly hôn với anh ta là chính xác đó. Một năm đó, mình thấy anh ta đổi đến mười mấy người phụ nữ, đồ ngựa giống, rác rưởi.”
“Sau này cậu đừng cãi nhau với anh ta nữa. Con người anh ta hiểm độc, không để ý đến anh ta, anh ta sẽ tự thấy chán mà thôi.” Trần Niệm nhắc nhở.
“Mình là người nóng tính mà, không nhịn được.”
Bọn họ đi vào cửa hàng chuyên bán túi LV.
“Cô chủ, tháng này có hàng mới không?” Lưu San hỏi.
“Có, chỉ là, hàng giới hạn, tháng trước đã có người đặt rồi.” Nhân viên cửa hàng xin lỗi: “Hay là xem mấy mẫu khác, có mấy mẫu cũng rất được ưa chuộng đó.”
“Hàng giới hạn chỉ có 1 cái sao?” Lưu San thất vọng nói.
“Mỗi một cửa hàng chỉ có thể nhập 1 cái. Xin lỗi, hay là cô đến cửa hàng khác xem sao.”
Lưu San nhìn Trần Niệm: “Cho dù nước khác có, ngày mai đã là tiệc sinh nhật rồi, cũng không biết có kịp không.”
“Cô có phương thức liên lạc của vị khách kia không?” Trần Niệm hỏi nhân viên bán hàng.
“Có…” Nhân viên bán hàng thấy Tô Khánh Nam đi tới, lộ ra nụ cười tươi, nói: “Ngài Tô đến lấy túi xách sao?”
Tô Khánh Nam gật đầu.
Nhân viên bán hàng đã sớm đóng gói xong túi xách cao cấp bản giới hạn, cung kính đưa cho Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam đón lấy túi, nhìn Trần Niệm, đưa túi tới trước mặt cô: “Cô cũng muốn sao? Tặng cô.”
Lưu San hất tay Tô Khánh Nm ra: “Ai cần đồ của anh, cút ra.”
Tô Khánh Nam nhíu mày, không vui nhìn Lưu San.
Trần Niệm nhìn tia sắc bén trong mắt Tô Khánh Nam, lòng trầm xuống.
Loại ánh mắt này của anh ta, cô quá quen thuôc. Chuyện gì Tô Khánh Nam cũng có thể làm ra, quan trọng là, thủ đoạn của anh ta quá nhiều, làm rồi, còn khiến người ta bất tri bất giác rơi vào bẫy, chết cũng không biết mình chết thế nào.
“Nàng San.” Trần Niệm chặn lời.
Lưu San nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm đón lấy túi xách của Tô Khánh Nam, khách khí mà xa cách nói: “Cảm ơn ngài Tô, cái túi này tôi đang cần.”
“Để tặng Amy?” Tô Khánh Nam biết rõ còn hỏi.
Trần Niệm nhếch khóe miệng: “Vì thế, anh không muốn cạnh tranh nữa sao?”
Tô Khánh Nam nhún vai: “Một cái túi xách, không thể thay đổi được kết quả. Chỉ là, tôi có tự tin có thể hợp tác với Mạc Băng, cô tin không?
Trần Niệm đánh giá anh ta, anh ta rất trấn định: “Nếu ngài Tô có thể cướp được quyền hợp tác, tôi cũng dám chơi dám chịu.”
“Chỉ là, nếu cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi 1 tháng, tôi nguyện ý nhường cơ hội hợp tác lần này cho cô, đồng thời thúc đẩy cho các người hợp tác thành công.” Tô Khánh Nam không đứng đắn nói.
“Tô Khánh Nam, anh không cần thể diện nữa sao, loại yêu cầu này cũng dám nói ra? Cho dù anh không nhường, chũng tôi cũng có thể giành được quyền hợp tác.” Lưu San tức giận nói.
“Yên tâm, tôi đảm bảo, các người không giành được quyền hợp tác.” Tô Khánh Nam cuồng vọng nói, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Trần Niệm: “Trong túi có danh thiếp của tôi, cô có 24 tiếng để suy nghĩ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Trần Niệm bình thản nói.
“Nghĩ gì chứ? Túi cũng không thèm.” Lưu San giằng lấy túi xách trong tay Trần Niệm, ném lên mặt đất.
Tô Khánh Nam xoay người rời đi.
Trần Niệm nhặt túi xách trên mặt đất lên.
“Tiểu Niệm, cậu điên rồi sao? Cậu muốn trao mình cho tên ác ma Tô Khánh Nam kia sao?” Lưu San không hiểu nổi, nói.
Trần Niệm nhìn Lưu San: “Nếu là Bạch Nguyệt, cậu cảm thấy Bạch Nguyệt sẽ trả lời thế nào?”
“Chắc chắn là bảo anh ta cút đi.” Lưu San không thèm nghĩ, trực tiếp trả lời.
Trần Niệm nhếch khóe miệng: “Vậy là đúng rồi.”
Lưu San bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu chỉ là thể hiện mình và Bạch Nguyệt khác nhau, trên thực tế, chắc chắn cậu sẽ từ chối anh ta, đúng không?”
“Không có khả năng biết rõ là hố lửa mà mình còn nhảy vào. Chỉ là, nếu Tô Khánh Nam đã nói như thế, chắc chắn trong lòng anh ta đã có tính toán. Giờ Stephen đã là người của chúng ta, anh ta có tính toán gì chứ?” Trần Niệm híp mắt lại, suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK