Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 724: Thực Ra Em Biết Hết​




CHƯƠNG 724: THỰC RA EM BIẾT HẾT
Cố Lăng Kiệt lại ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt: “A cũng rách...”
Anh vẫn không nói rõ được như trước.
Bạch Nguyệt đại khái đoán được anh muốn hỏi điều gì, trả lời: “Đúng vậy, ba anh đã lường trước được sẽ gặp bất trắc, nên vào ngày mẹ anh sinh các anh đã nhờ bạn đưa anh trai sinh đôi của anh đi. Bây giờ Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Niên đều đã chết, anh ấy...” Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên.
“Tôi đã làm tổng thống, hoàn thành tâm nguyện của ba chúng ta. Cậu có thể buông bỏ gánh nặng trên vai xuống và sống hạnh phúc với vợ mình rồi, em trai.” Hình Thiên tiếp lời Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt thâm thúy liếc nhìn Hình Thiên.
Bây giờ hai người Cố Lăng Kiệt và Hình Thiên ở cùng nhau nhưng Bạch Nguyệt chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sâu xa, thâm thúy hơn, khí chất lạnh lùng, nội liễm.
Hình Thiên thì lại bí hiểm, tương đối dâng trào, thích cười nhưng lại có vẻ như có như không, lúc gần lúc xa, đoán không ra được.
“Anh lên chức một năm rồi à?” Bạch Nguyệt theo bản năng hỏi.
Hình Thiên biết nguyên nhân cô hỏi như vậy là có liên quan đến Thẩm Diên Dũng, anh lắc đầu: “Mới chỉ có nửa năm, có lẽ anh sẽ lấy con gái nhà họ Hạng của nước M. Em thấy thế nào?”
“Em thấy thế nào cũng không thể thay đổi được ý kiến của anh. Có lẽ từ lâu anh đã có quyết định của mình rồi nhưng anh vẫn cần phải nhìn người mà chọn lựa. Có những người coi quyền lực là tất cả, có những người tình yêu là tất cả, có những người coi tình thân là mọi thứ. Nhưng cũng có những người chỉ muốn một cuộc sống đơn giản vui vẻ, lại có những người muốn phải rầm rộ, sôi nổi, cho dù khi chết đi cũng phải oanh oanh liệt liệt.” Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên là một người rất có ý kiến. Ý kiến của anh sẽ không vì nhận xét của người khác mà thay đổi, hơn nữa một khi anh đã quyết định thì cho dù là sai anh cũng vẫn tiếp tục làm.
“Ừ, anh định tháng năm sẽ kết hôn. Các em có thể tham dự không?” Hình Thiên có hơi đăm chiêu hỏi.
“Cái này phải xem anh, anh định dùng thân phận Hình Thiên hay tiếp tục gánh vác một lúc hai thân phận cả của Cố Lăng Kiệt nữa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Hình Thiên, anh vốn dĩ vẫn là Hình Thiên. Bây giờ Lăng Kiệt tỉnh lại rồi, anh cũng không cần phải lừa mẹ nữa.” Hình Thiên khẳng định.
Điều anh không thích nhất chính là làm thế thân của người khác.
“Hơn nữa, em thực sự không muốn tiếp tục xuất hiện ở chốn quan trường. Em chỉ muốn bình yên, vui vẻ sống qua ngày, sau này sẽ chỉ còn mình anh chiến đấu.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Em và Lăng Kiệt có thể đến giúp anh không? Chúng ta là người một nhà, anh em đồng tâm.”
Từ trong mắt và giọng điệu của anh, Bạch Nguyệt thấy được gần đây có lẽ anh cũng không được như ý lắm. Nếu không anh cũng sẽ không vì quyền thế mà lấy con gái nhà họ Hạng.
Cô cũng không muốn từ chối người ta thẳng thừng cho dù Hình Thiên vẫn luôn cầu xin Cố Lăng Kiệt.
“Chuyện này đợi sau khi Lăng Kiệt hồi phục thì nói đi. Anh ăn cơm chưa?” Bạch Nguyệt chuyển đề tài.
“Vẫn chưa. Vừa nghe tin Lăng Kiệt tỉnh là anh lập tức đến thẳng đây luôn.” Hình Thiên nói.
“Vậy anh đợi một chút, em cho Lăng Kiệt ăn xong sẽ làm mỳ xào cho anh. Nhanh thôi, chỉ mười lăm phút là xong.” Bạch Nguyệt nói.
“Để anh cho cậu ấy ăn.” Hình Thiên mạnh mẽ cướp lấy bát trong tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dừng một chút, cho dù thế nào thì Hình Thiên vẫn đối xử rất tốt với Cố Lăng Kiệt.
Cô quay người đến phòng bếp nấu cơm cho Hình Thiên, nhân tiện cô cũng cô đang muốn hỏi thăm bác sĩ về tình hình Cố Lăng Kiệt.
Cô vừa đến phòng bếp, bác sĩ chủ trị đã chủ động đến tìm cô.
“Cố Lăng Kiệt thế nào rồi?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng, giọng điệu có hơi ngưng trọng.
“Những thứ khác cơ bản vẫn tốt, mọi thứ đều bình thường, vấn đề nằm ở phần đầu. Khi viên đạn xuyên qua có lẽ đã làm tổn thương thần kinh ngôn ngữ trung ương của cậu ấy. Đơn giản mà nói, cậu ấy có thể nghe hiểu người khác nói gì nhưng bản thân lại không hệ thống được ngôn từ.” Bác sĩ báo cáo.
“Ngoài ra còn vấn đề gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra.” Bác sĩ lo lắng nói.
Bạch Nguyệt bật bếp ga đun nước, cô bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bác sĩ: “Chỉ là không thể nói được mà thôi. Có rất nhiều cách có thể biểu đạt, ví dụ như viết chữ hay là dùng ký hiệu. Bản thân anh ấy cũng biết rất nhiều ký hiệu, chỉ là vừa mới hồi phục nên ngón tay vẫn chưa linh hoạt. Thần kinh trung ương bị tổn thương có thể chữa khỏi không?”
“Chỗ tôi vẫn chưa có cách nào nhưng khi ấy Lã Bá Vĩ bị chết não, trúng rất nhiều đạn cũng đã được chữa khỏi. Tôi thấy tổ chức thần bí đó có lẽ có thể chữa được.” Bác sĩ trả lời.
“Chí ít vẫn có hi vọng, chúng ta làm những bài tập sức khỏe khác trước đi, chuyện này tạm thời đừng để Cố Lăng Kiệt biết. Đúng rồi, Hình Thiên đã biết chuyện này chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Cậu ấy biết rồi, cậu ấy vừa đến tôi đã báo cáo rồi.”
“Vậy mà anh ấy còn muốn chúng tôi giúp anh ấy?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Nói đúng hơn là muốn cô giúp cậu ấy. Bây giờ tình hình bên ngoài đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, rất nhiều người lợi hại xuất hiện như nấm mọc sau mưa khiến người ta không thể phòng bị, lại không thể công khai trị tội.” Bác sĩ cảm thán.
Bạch Nguyệt đã đoán ra từ sớm: “Hình Thiên vừa mới lên chức căn cơ vốn sẽ không ổn định. Cho dù là Thẩm Diên Dũng kế thừa vị trí của Thẩm Ngạo, nền tảng tốt như vậy cũng mất gần ba năm để ổn định cục diện mà vẫn thua trong tay Hình Thiên. Thế hệ sau đất nước có nhân tài xuất hiện, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, thế hệ mới thay thế lớp thế hệ cũ.”
“Cô không thể giúp đỡ anh Hình sao? Cho dù cậu ấy là anh trai sinh đôi của anh Cố sao? Mọi thứ ở đây đều do cậu ấy đặc biệt xây dựng vì anh Cố.” Bác sĩ không hiểu.
“Tôi không muốn tiếp tục liên quan đến chính trị nữa. Nói tôi ích kỷ cũng được, chìm đắm trong trụy lạc cũng được nhưng tôi biết tôi muốn cuộc sống như thế nào. Ngoài ra, tôi đã đưa cho anh ấy 3600 tỷ, phí dùng ở đây có lẽ cũng không đến 3600 tỷ, cho nên coi như là không thẹn với lòng.”
Bác sĩ: “...”
“Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ hứa hẹn.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt tiếp tục lấy bữa trưa cho Hình Thiên.
Trong phòng bệnh.
Cố Lăng Kiệt vẫn không quen có người đút nên không ăn nữa.
Hình Thiên hơi cười nhìn Cố Lăng Kiệt: “Cậu gầy quá, gầy hơn tôi rất nhiều.”
Cố Lăng Kiệt nhắm mắt lại coi như là trả lời câu hỏi của anh.
Nụ cười Hình Thiên càng thêm sáng lạn: “Chúng ta có sự khác biệt rất lớn, tiểu tử cậu không biết tôi là anh trai sao?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Hình Thiên: “...”
Anh chỉ có thể nở nụ cười kinh ngạc. Cười xong, hít sâu một hơi, vẻ mặt anh trở nên có chút trầm giọng.
“Trước kia vì quan hệ của cậu mà tôi thường hay mơ thấy Bạch Nguyệt. Khi ấy, tôi còn chưa quen biết Bạch Nguyệt nhưng cô ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Sau đó tôi đi kiểm tra, rất nhiều chuyện trong mơ tôi thấy đều là chuyện thật sự đã xảy ra của hai người. Trong khoảng thời gian cậu hôn mê có mơ thấy tôi và Bạch Nguyệt không?” Hình Thiên nghi hoặc hỏi.
Cố Lăng Kiệt sắc bén nhìn Hình Thiên trầm tư, trong con ngươi là một mảng đen kịt.
Hình Thiên có chút căng thẳng. Khi ấy anh còn muốn phát sinh điều gì đó với Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
“Cậu thật sự mơ thấy?” Hình Thiên kinh ngạc.
Cố Lăng Kiệt tiếp tục gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK