Chương 1150: Chỉ Trong Khoảnh Khắc
CHƯƠNG 1150: CHỈ TRONG KHOẢNH KHẮC
Một sơn trang nào đó.
Hạng Thịnh Duật uống rượu vang mà tâm trạng không vui, chẳng thèm nói câu nào, mới đến đây chưa tới năm phút, đã xem đồng hồ ba lần, mở điện thoại xem bốn lần.
Thẩm Diên Dũng là người cẩn trọng, khéo léo: “Có chuyện à?”
Hạng Thịnh Duật giật mình, nhếch môi: “Tôi thì có chuyện gì? Có thì đã giải quyết từ lâu rồi.”
Thẩm Diên Dũng cười, càng ngày càng thích Hạng Thịnh Duật, tên này đáng yêu quá.
“Hình Thiên sắp kết hôn với con gái Hoa Cẩm Vinh rồi, anh thấy thế nào?” Sở Dã Bạch mở miệng hỏi, biểu cảm nghiêm túc.
Thẩm Diên Dũng nhấp một ngụm rượu: “Con gái Hoa Cẩm Vinh chắc 21 tuổi nhỉ.”
Sở Dã Bạch trào phúng nói: “Hình Thiên mà sinh con sớm vài năm, thì giờ nó cũng phải 21 tuổi rồi.”
“Anh là đang ngưỡng mộ, đố kị hay là hận vậy?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Sở Dã Bạch sắc mặt khó coi, nhìn Thẩm Diên Dũng xấu xa: “Biết sớm hơn, tôi đã hứa hôn với con gái Hoa Cẩm Vinh rồi.”
“Không phải là anh tự mình lén lút, bí mật hứa hôn với con gái Hoa Quan Lâm sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi lại.
“Tôi đây không phải là vì lợi ích chung của chúng ta sao?” Sở Dã Bạch hơi nâng giọng.
“Nhà họ Hoa và nhà họ Hạng trước nay bất hòa, anh nói với tôi anh liên hôn với Hoa Quan Lâm là vì lợi ích chung của chúng ta? Anh tưởng tôi bị thiểu năng, hay là bị ngu vậy?” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi.
“Giờ tôi đã liên hôn đâu? Nếu không phải tôi tìm Hoa Quan Lâm, Hoa Quan Lâm chắc chắn sẽ nghi ngờ anh. Nếu không, trong chuyện sát hại Hình Thiên, anh sao có thể an toàn thoát thân nhanh như thế, nực cười.” Sở Dã Bạch hơi tức giận.
“Chính bởi vì anh li gián Hoa Cẩm Vinh và Hoa Quan Lâm, nên Hoa Cẩm Vinh mới quyết định hợp tác với Hình Thiên, gả cô con gái còn nhỏ của mình cho Hình Thiên.” Hạng Thịnh Duật nói thẳng ra.
“Trách móc nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, chúng ta phải nghĩ kế cùng nhau.” Thẩm Diên Dũng điềm tĩnh nói.
“Bây giờ phải làm sao?” Sở Dã Bạch buồn bực hỏi.
“Một, ngăn Hoa Cẩm Vinh và Hình Thiên liên hôn. Hai, gia tăng sức mạnh đồng minh của chúng ta. Ba, li gián Hoa Cẩm Vinh và Hình Thiên, cố gắng tìm viện trợ ở thể tin tưởng ở bên ngoài.” Thẩm Diên Dũng lí trí nói.
“Làm sao có thể ngăn chặn bọn họ liên hôn, hiện tại Hoa Cẩm Vinh không tin nhà họ Hạng và nhà họ Hoa, vì lợi ích chung, Hình Thiên là đáng tin nhất.” Sở Dã Bạch phân tích.
Thẩm Diên Dũng nhìn Hạng Thịnh Duật, nói: “Mục Uyển, theo tôi được biết, cô ấy có chút tình cảm với Hình Thiên, nếu để cô ấy quay lại ở bên cạnh Hình Thiên, có lẽ Hình Thiên sẽ chủ động từ bỏ mối hôn ước này.”
“Không thể được.” Hạng Thịnh Duật từ chối luôn.
“Cái gì không thể, là Mục Uyển không thể trở lại bên cạnh Hình Thiên, hay Hình Thiên sẽ không từ bỏ cơ hội liên hôn vì Mục Uyển?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Thứ nhất, Hình Thiên sẽ không từ bỏ hôn ước vì Mục Uyenr, thứ hai, Mục Uyển cũng không thể trở về bên cạnh Hình Thiên.” Hạng Thịnh Duật phủ nhận cả hai.
“Đây chỉ là suy đoán của anh thôi, có lẽ Mục Uyển sẽ chịu trở về bên Hình Thiên, Hình Thiên đã chạy về MXG chỉ vì cô ấy bệnh nặng rồi, tôi thấy, anh ta sẽ từ bỏ vì Mục Uyển thôi.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Tôi nói không thể là không thể.”
“Bây giờ không phải là lúc làm việc theo cảm tính, một khi Hình Thiên đã liên hôn với Hoa Cẩm Vinh, chỉ sợ chúng ta sẽ rất khó có cơ hội được như ý muốn.” Sở Dã Bạch nói.
“Nói điều thứ hai chút đi, làm thế nào để gia tăng sức mạnh đồng mình của chúng ta.” Hạng Thịnh Duật đổi đề tài.
Thẩm Diên Dũng vốn cũng đang cố ý kích thích Hạng Thịnh Duật, thuận theo chủ đề của Hạng Thịnh Duật, nói với Sở Dã Bạch: “Tôi thấy, chuyện anh bôi xấu nhà họ Hạng lúc trước, đến lúc công bố chân tướng rồi.”
“Bây giờ công bố thì có tác dụng gì, nhiều nhất cũng chỉ có được sự đồng cảm của nhà họ Hạng, không đủ để nâng Hạng Thịnh Duật lên làm vua được, chân tướng phải được dùng đúng lúc, như cầm dao phải cắt đúng mấu chốt, mới có được cái lợi tốt nhất.” Sở Dã Bạch phủ định ngay.
Hạng Thịnh Duật cười, ánh mắt sắc như dao: “Anh giết chết ông tôi, bây giờ lại nói, dùng dao phải cắt đúng mấu chốt? Hôm nay, anh đừng hòng sống ra khỏi đây.”
Sở Dã Bạch sắc mặt trắng bệch, đứng dậy: “Hạng Thịnh Duật, anh có ý gì!”
Hạng Thịnh Duật vứt bát xuống sàn.
Một đám người từ ngoài xông vào, chĩa súng vào Sở Dã Bạch.
Hạng Thinh Duật đứng dậy: “Anh não tàn hay bị đần vậy, nghĩa trên mặt chữ mà cũng không hiểu à?” Anh tưởng tôi muốn hợp tác với loại người ti tiện như anh à, nếu không phải vì sự trong sạch của nhà họ Hạng, tôi đã tiễn anh đi tạ tội ông tôi từ lúc anh tìm tôi rồi, còn dám cầm chứng cứ ra uy hiếp tôi!”
“Anh muốn làm phản à?” Sở Dã Bạch căng thẳng nhìn Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng mặt không cảm xúc nhìn Hạng Thịnh Duật, im lặng, nhưng chẳng kiêng dè, nhưng mọi thứ đã nắm trong lòng bàn tay anh vậy.
“Lên nòng.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Không phải nói đùa.
Sở Dã Bạch sợ thật rồi: “Mục Uyển đang trong tay tôi, nếu anh giết tôi, cô ta cũng không thoát đâu.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, ánh mắt lóe tia kinh ngạc, nhưng đã biến mất ngay.
Anh càng lo sợ, càng thể hiện là quan tâm Mục Uyển, càng không thể cứu Mục Uyển ra.
Sở Dã Bạch cũng là kẻ cơ trí, không thể ngồi yên đợi kiệu, có thể sẽ nhốt Mục Uyển cả đời, để uy hiếp anh.
“Vốn dĩ cô ta đã là người của Hình Thiên rồi, tôi còn đang nghĩ nên dày vò cô ta thế nào đây, tuy vẫn chơi chưa đủ, nhưng bồi táng cô ta cùng anh cũng được, lợi cho anh rồi.” Hạng Thình Duật nói, đưa tay lên
“Đợi đã.” Thẩm Diên Dũng nói.
Chỉ nghe thấy “pằng” một tiếng, viên đạn từ nòng súng của Sở Giản bắn ra hướng vào đầu Sở Dã Bạch.
Sở Dã Bạch cảnh giác nghiêng đầu, viên đạn xoẹt qua tai hắn.
Hạng Thịnh Duật nhăn mày.
Nếu giết chết Sở Dã Bạch, thì Mục Uyển coi như xong đời.
Anh liếc nhìn Sở Giản, ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng nếu mắng anh ta vào lúc này, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở: “Bắn súng dở tệ thế, tôi cần cậu làm gì!”
Sở Dã Bạch sợ sắp chết, trốn sau lưng Thẩm Diên Dũng: “Tổng thống đại nhân, cứu tôi.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Sở Dã Bạch: “Anh mau mau, thả người ra trước đi.”
Sở Dã Bạch chỉ chỉ vào trong tủ: “Người hiện đang ở bên trong.”
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng thể hiện sự ngán ngẩm.
Anh đúng là cạn lời với nhân phẩm của Sở Dã Bạch, nhà họ Thẩm sao lại nuôi cái loại người thế này, không, loại chỉ còn cặn bã này.
Nhưng có lẽ, cũng chỉ có loại người này mới trèo cao như vậy, khi tuổi còn rất trẻ.
Sở Giản cho người mở cửa.
Mục Uyển bị nhốt ở trong, tay, chân và miệng đều bị bịt chặt, chỉ còn lại đôi mắt lộ ra ngoài.
Sở Giản lập tức bảo người cứu cô ra, giúp cô tháo băng dính, cởi giây thừng
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật có hơi khác, không che giấu nổi sự lo lắng.
Nhưng, Mục Uyển lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như mình chưa từng gặp nguy hiểm vậy, vẫn ung dung thản nhiên…