Chương 744: Nếu Gặp Lại Chính Là Hoa Nở
CHƯƠNG 744: NẾU GẶP LẠI CHÍNH LÀ HOA NỞ
"Chuyện gia Bạch, mỗi ngày chị đều cảm thấy vui vẻ sao?" Có phóng viên hỏi.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Đương nhiên không thể, tôi sẽ bởi vì trời mưa không mang ô mà ảo não, cũng sẽ bởi vì bị người nhà bệnh nhân không hiểu mà áp lực như núi đè, khi bị cảm cúm, sẽ cảm thấy thống khổ, khi đột nhiên bị lừa, cũng sẽ tức giận. Cũng sẽ bởi vì không có cơm ăn mà uể oải, cũng sẽ bởi vì người tôi thích không thích tôi mà phiền muộn, trong một ngày sẽ phát sinh rất nhiều tâm trạng biến hóa. Nhưng mà, khống chế và điều chỉnh có hiệu quả, có thể làm cho bản thân nhanh chóng vui vẻ lên, không phải là việc không có cách nào giải quyết thì không cần để ý."
"Nếu như là việc không thể giải quyết thì sao?"
"Hỏi thật hay, nếu như là việc không thể giải quyết, nghĩ mọi cách cũng không thể giải quyết. Vậy thì, từ bỏ thôi, là một cách giải quyết tốt khác, chỉ cần chịu bỏ thì nhất định sẽ có được." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
"Nếu như là phải giải quyết được sự việc?" Phóng viên lại hỏi đến cùng.
"Cũng đã không có cách nào giải quyết được, nếu như còn muốn để mắt tới, lần đầu tiên tan vỡ chính là cần có người giải quyết vấn đề. Hơn nữa, cầu mà không được, nghĩ đến đấy, tất cả đều là khó khăn sau khi không giải quyết nổi, tất cả mọi người sẽ bi quan, thậm chí dẫn đến tuyệt vọng."
"Vậy tôi có thể hiểu là trốn tránh không?" Phóng viên không khách khí lại hỏi.
"Trong mắt tôi là biến báo, nếu như bạn nhận định là trốn tránh, hoặc là không ủng hộ quan điểm và cách nghĩ của tôi, tôi chỉ có thể nói, không nên tích cực với những thứ không vui vẻ. Vốn dĩ chính là việc nhỏ, không cần lãng phí tinh lực và thời gian nhận định lẫn nhau, không vui chính là bản thân mình, tôi tình nguyện dùng thời gian này làm điều khiến tôi cảm thấy vui vẻ." Bạch Nguyệt trả lời lại.
Dưới đài một màn vỗ tay vang lên như sấm.
Bạch Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
"Cảm ơn chuyên gia tâm lý học uy tín Bạch Nguyệt đã đích thân tới đây chỉ đạo." Người chủ trì nhiệt tình nói, sau đó mời ra một chuyên gia về não.
Một tiếng đồng hồ, tất cả chuyên gia trong vòng tròn đều đã phát biểu, tương hộ lưu giữ lại điện thoại.
Bạch Nguyệt đi ra khỏi hội trường, đi đến chỗ bốn cảnh sát mặc thường phục: "Xin chào, cô Bạch, còn nhớ tôi không? Tôi là George, lúc trước có trong một vụ án, cùng hợp tác qua."
Bạch Nguyệt quen anh ta: "Xin chào, các người tìm tôi có việc gì?"
"Trong khách hang của cô có một người bệnh tên là Michelle." George hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Tôi không gặp cô ấy kể từ ba tháng trước, cô ấy làm sao vậy?"
"Chúng ta có thể đổi một chỗ trò chuyện không?" George hữu hảo nói.
"Được."
Bạch Nguyệt cùng trợ lý đi theo George và những cảnh sát khác đi cách đó không xa, tới quán cafe.
"MichEllybuổi sáng hôm nay tự sát, nhưng mà khi tự sát vô cùng quỷ dị, cô có thể nói cụ thể bệnh của cô ấy không?" George hỏi.
"Tự sát?" Bạch Nguyệt rất khiếp sợ: "Không thể có khả năng."
"Vì sao cô cảm thấy không có khả năng?" George truy hỏi.
"Nguyên nhân cô ấy trầm cảm là bởi vì con trai cô ấy mất, cô ấy cảm thấy chính mình chiếm một nguyên nhân quan trọng, không chăm sóc tốt, dẫn đến sau khi bị bắt cóc, bọn bắt cóc giết con tin. Sau đó mỗi một ngày buổi tối đều gặp ác mộng, một thời gian dài tự trách, áy náy, mất ngủ, làm cho cô ấy mắc bệnh trầm cảm. Hai năm gần đây cô ấy vẫn luôn tới khám bệnh. Bắt đầu từ mỗi ngày, càng về sau được mỗi tuần, về sau nữa là một tháng."
"Điều này chứng tỏ bệnh tình của cô ấy có chuyển biến tốt đẹp đúng không?" George hỏi.
"Đương nhiên, tôi có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của cô ấy. Ba tháng trước, lần cuối cùng cô ấy tới tìm tôi, tâm trạng rất tốt, cô ấy nói đã mang thai ba tháng, lần này nhất định phải chăm sóc tốt cho cục cưng của mình, sẽ không để cho cục cưng xảy ra chuyện. Vì vậy, cô ấy lại đột nhiên tự sát, tôi có chút nghĩ không thông, trừ khi cuộc sống của cô ấy xảy ra biến cố lớn, tước đoạt đi toàn bộ hy vọng của cô ấy." Bạch Nguyệt cau mày nói.
George và cảnh sát liếc nhau, nói với Bạch Nguyệt: "Cô ấy tự sát trong mật thất, đã phá vỡ bụng của mình, mất máu quá nhiều, dùng bưu kiện để lại di thư cho chồng mình. Nhưng trên Facebook cô ấy lại viết: “Tôi sẽ không chết, tôi sẽ nhìn xem các người chết không yên lành.” chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị mưu sát."
"Nhưng mà chồng cô ấy nói cô ấy thường xuyên tạo ra một loại nhân cách khác, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, điểm ấy, trong di thư cũng nhắc đến."
"Tôi có thể xem qua di thư một chút không?" Bạch Nguyệt nói.
"Được." George đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía di thư của MichEllybên trong George, nói thẳng: "Di thư này là ngụy tạo."
George kinh ngạc nói: "Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?"
"Bên trong di thư, cô ấy nói: “Tôi biết tôi có bệnh, chồng tôi sợ tôi làm tổn thương chính mình, khẳng định cái gì cũng không nói với tôi, tôi thấy rõ ràng mình đã đâm anh ấy bằng một con dao, tôi nghĩ tôi bị quỷ nhập vào thân thể rồi, tôi không thể tổn thương người yêu tôi, vì vậy, tôi quyết định chấm dứt sinh mệnh này.”"
"Cô nghi ngờ, trong khi phân liệt, người trong cuộc sẽ không thể biết, vì vậy đây là kẽ hở? Nhưng trên Facebook cô ấy cũng đã viết đến sự việc này." George nói.
"Vậy cô ấy chắc hẳn giả vờ dựng nên chuyện mình là người tâm thần, mục tiêu của cô ấy là chồng của cô ấy, các anh có lẽ nên tìm chồng cô ấy nói chuyện." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô Bạch." George nói.
"Không có gì." Bạch Nguyệt khách sáo nói, uống cà phê trong ly.
George và người của anh ta đi trước.
Bạch Nguyệt vẫn còn nhàn nhã uống cà phê, lắng nghe âm nhạc tuyệt vời.
"Chị Bạch Nguyệt, vụ án này chị không nhúng tay vào sao?" Trợ lý hỏi.
"Đương nhiên không, rõ ràng là hung thủ giết người, nhìn ra được cách thức gây án. Có điều chỉ là vụ án nhỏ, tự bọn họ có thể giải quyết được, cũng không tạo hiệu quả cảm giác gì, không cần thiết."
"Chị Bạch Nguyệt, chị thật lợi hại, thật sự là hoả nhãn kim tinh, nếu không làm phòng khám tâm lý, chúng ta đi mở một văn phòng trinh thám tư nhân, khẳng định kinh doanh cũng vô cùng tốt." Trợ lý khoa trương nói.
"Nghề học thuật cũng có nghiên cứu chuyên môn, thỏa mãn sự hạnh phúc, vui vẻ là được rồi." Bạch Nguyệt khẽ cười nói.
"Vậy chị Bạch Nguyệt, buổi chiều không có sắp xếp bệnh nhân cho chị, buổi chiều chị vẫn đi đến phòng khám bên kia sao?"
Bạch Nguyệt tựa trên ghế sofa: "Nghỉ ngơi nửa ngày rảnh rỗi, chị không đi, muốn nằm ở chỗ này nghe một chút âm nhạc, rất tốt, em trở về đi."
"A a, Vậy chị Bạch Nguyệt em đi về trước a~, buổi chiều em còn có bệnh nhân."
"Ừm " Bạch Nguyệt lười biếng lên tiếng, nhắm mắt lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, giống như có người đắp tấm thảm lên người cô.
Cô có thể cảm giác được người kia ôn nhu, giống như có chút cảm giác quen thuộc.
Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng ngủ, hơi hơi nheo mắt lại, ngược ánh sáng, nhìn thấy một người đàn ông tóc ngắn.
Ánh sáng có chút chướng mắt, cô nhắm mắt lại, không để ý, ngủ một giấc tỉnh lại, trên người đang đắp một tấm thảm, hơi nhếch khóe miệng.
Khi ngủ, được một người xa lạ đắp chăn cho, vẫn cảm thấy rất ấm áp, mơ màng không muốn tỉnh, còn có thể bất ngờ gặp gỡ một đoạn tình yêu lãng mạn.
Cô đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt xong đi ra, cà phê đã nguội.
Cô ngó xem thời gian, đã năm giờ chiều rồi. Cảm giác ngủ giống như rất dài.
Cô nhấn máy nhắn tin.
Nhân viên phục vụ mỉm cười đi lên phía trước.
"Làm phiền thanh toán." Bạch Nguyệt nói.
"Vừa rồi đã có người giúp cô thanh toán rồi." Nhân viên phục vụ trả lời.