Chương 776 Bọn Họ Từng Yêu Tha Thiết
CHƯƠNG 776: BỌN HỌ TỪNG YÊU THA THIẾT
“Trước khi em thôi miên, chồng em đã chết một năm rưỡi.” Từ Trường An nói.
Bạch Nguyệt nhướng mày: “Anh nói lời này có ý gì?”
“Trước kia Cố Lăng Kiệt bị người đánh bom, đã từng làm đám tang, sau đó, em cũng biến mất, chờ em trở về, em liền muốn cầu xin anh giúp em thôi miên, có điều, sau đó, sau khi em về nước Mỹ, lại có lời đồn nói thật ra Cố Lăng Kiệt không chết, tính cách của em em cũng biết đấy, em không muốn để người khác biết chuyện của em, thế nên, anh cũng không biết nhiều.” Từ Trường An giải thích.
“Ý anh là, em không chịu được chuyện Cố Lăng Kiệt chết, thế nên mới thôi miên mình?” Bạch Nguyệt nghi ngờ nhướng mày.
“Anh nghi là vậy, chồng em chết đối với em là cú sốc lớn, em bởi vì Cố Lăng Kiệt chết, đã từng gây nên sóng gió trên đàn chính trị nước A, trước kia tổng thống Thẩm Diên Dũng cũng là bạn em, sau đó tổng thống Hình Thiên cũng là anh chồng em. Em trở thành truyền kì trên đàn chính trị, đấu với Thịnh Đông Quang, đánh bại Lý Ích Quần, mà hai người kia là hai trong ba người đứng đầu, còn có một người là chồng em, Cố Lăng Kiệt.”
Bạch Nguyệt hốt hoảng nhìn phía trước: “Những chuyện này em đều không nhớ rõ.”
“Hẳn là vì em đề phòng mình nhớ đến Cố Lăng Kiệt, thế nên, phong tỏa tất cả thông tin, em có nhớ Tô Khánh Nam không?”
“Tô Khánh Nam?” Bạch Nguyệt nghĩ một hòi: “Không nhớ rõ, anh ta là ai?”
“Chồng trước của em, Bạch Nguyệt, em thật sự rất tàn nhẫn, vì quên Cố Lăng Kiệt, em đã quên tất cả những người có liên quan tới anh ta, trí nhớ của em, chỉ giữa lại kí ức về đoạn thời gian không có anh ta xuất hiện.” Từ Trường An thở dài một hơi.
“Cố Lăng Kiệt tới tìm em.” Bạch Nguyệt nói.
“Chỉ cần anh ta còn sống nhất định sẽ tìm dược em, dù sao, em là vợ anh ta, giữa hai người còn có hai đứa con.”
“Anh ta nói, nếu xóa hết trí nhớ liên quan tới em, em không giúp được anh ta, thế nên chuyện này cần anh giúp đỡ.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Em thật sự muốn anh thôi miên trí nhớ của anh ta sao? Nếu như anh ta cũng quên em, giữa hai người sẽ thấy cũng không thể nào. Con hai người phải làm sao?” Từ Trường An lo lắng nói, từ sau khi anh có con, liền đặc biệt nghĩ cho con.
“Cố Lăng Kiệt nói, anh ta sẽ mang theo, chỉ thôi miên tiềm thức của anh ta, để anh ta cho rằng mẹ của con anh ta đã chết.” Bạch Nguyệt nói, trong lòng, không hiểu sao có chút đau.
“Vậy anh ta còn tốt hơn em, em vì quên anh ta, buông xuôi tất cả, bao gồm cả trách nhiệm. Tuần sau anh sẽ sang Mỹ, đến lúc đó, anh thử xem, em biết, anh thôi miên kém xa em, phần lớn là tự mình thôi miên mình.” Từ Trường An mờ mịt nói.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhớ lại lời Từ Trường An.
Bản thân cô, hẳn không phải người không có ý thức trách nhiệm như vậy, vì sao lại tự thôi miên mình?
Cô có chút đau đầu, nằm lên ghế salon, nhắm mắt lại, không nghĩ tới gì nữa, nghỉ ngơi thật tốt.
Điện thoại vang lên.
Cô mở mắt ra, đứng dậy đi tới trước bàn, cầm điện thoại riêng.
“Bác sĩ Bạch, ngài Harry đến.” Trợ lí gọi điện thoại đến.
“Ừ, để ông ấy năm phút sau hãy vào.” Bạch Nguyệt mở cửa sổ ra, để không khí mới đi vào, thổi đi hơi thở người khác để lại.
Đột nhiên, cô nghĩ tới Cố Lăng Kiệt, trong lòng chua chát, không quá thoải mái.
Rất nhiều người, một thân ngạo khí, chưa bao giờ cúi đầu, tôn nghiêm lớn hơn tất cả, chỉ cần đối phương nói chia tay, mặc dù rất đau, đều sẽ làm bộ không sao cả mà đồng ý, mặc kệ đối phương nói không phải chia tay mà chỉ là thăm dò, cũng bỏ lỡ mất cơ hội vốn dĩ thích hợp nhất.
Lòng người, không chịu nổi thăm dò, tình cảm, không chịu nổi chờ đợi, xưa nay đều trong nháy mắt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, càng lâu dài chính là, kinh doanh tình cảm, trả giá bảo vệ, nhường nhịn, và rèn luyện, sống cùng nhau đến hết đời, cũng là thông điệp dài lâu nhất.
Cô và Alan, nhảy vọt qua tình yêu, chỉ là kinh doanh tình cảm.
Cô tự tin có thể kinh doanh được, tại sao, lại không kinh doanh cùng Cố Lăng Kiệt chứ, bởi vì quá yêu sao?
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, lại phát hiện, mặt ẩm ướt.
Cô không phải người đáng yêu, trái tim, cũng không mềm mại như người bình thường, tại sao lại khóc chứ?
Cô lấy khăn giấy, lau nước mắt, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, nói: “Mời vào.”
Một cô gái Châu Á xinh đẹp bước vào, sắc mặt xanh xao, trong mắt đều là ai oán.
Nhìn qua một chút, là có thể cảm nhận được sự bi thương và chán trường của cô ấy.
“Xem ra, cô cũng không khá hơn chút nào.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Nước mắt cô gái liền chảy xuống: “Tôi biết ba mẹ tôi rất lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không bỏ xuống được, anh sẽ lập tức cưới cô gái khác, tôi tình nguyện chết trước mặt anh ta, tôi cũng phải khiến anh ta phải nhớ tôi suốt đời.”
Bạch Nguyệt theo thói quen rót cho bệnh nhân một ly nước, đặt trước mặt cô gái: “Cô cảm thấy sau khi cô chết, cô có thể có được điều gì? Cô thật sự cảm thấy anh ta sẽ nhớ tới cô, vẫn yêu cô sao? Cô chết, không thấy được gì nữa, không thấy anh ta thay lòng đổi dạ, không thấy hạnh phúc của mình, không thấy tất cả những gì cô muốn, cô sẽ mang theo oán hận rời đi.”
“Nhưng tim tôi đau quá, mỗi tối tôi đều không ngủ được, nghĩ đến anh ta, liền không thể thở được, tôi muốn đi tìm anh ta hỏi một chút, tại sao phải cưới cô gái khác.” Cô gái mất bình tĩnh nói.
“Vậy thì đi hỏi đi chứ?”
“Anh ta tắt điện thoại, ra nước ngoài với cô gái kia, tôi không sao tìm được anh ta, anh ta cũng không trở về tìm tôi nữa.” Cô gái đau khổ nước mắt thành sông.
“Cô làm tất cả, cũng là vì giữ lại anh ta, thế nhưng chính cô cũng không quý trọng bản thân mình, người khác càng không quý trọng cô, hành động của cô, chỉ có thể trở thành chuyện cho ngày sau người ta bàn tán, có một cô gái vì anh ta mà tự sát.
Nếu như anh ta có nửa phần yêu thương cô, lúc cô tự sát anh ta sẽ đến, nhưng anh ta lại không, có lẽ, tắt máy, cùng cô gái kia ra nước ngoài du lịch, cũng vì trốn tránh cô, nói cách khác, hành vì của cô khiến anh ta mệt mỏi, cô chỉ có thể chán ghét mình, mặc dù cô tư sát ngay trước mặt ah ta, anh ta cũng chỉ cảm thấy buồn nôn, căm hận cô,”
“Dù sao cũng hơn là anh ta quên tôi, tôi muốn anh ta nhớ kĩ tôi, căm hận tôi.”
“Loại căm hận này cùng với căm ghét, sẽ bởi vì cô chết đi mà biến mất, cô xác định, cô muốn chết sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại lần nữa.
Cô gái không nói, nước mắt đầm đìa.
“Nếu cô muốn cứu vãn anh ta, liền khiến bản thân càng trở nên ưu tú hơn, mỗi ngày đều cỗ gắng về sự ưu tú của mình, mà không phải khiến mình càng trở nên thảm hạ, như vậy chỉ càng khiến anh ta rời xa cô.
Nếu cô muốn trả thù anh ta, liền đi tìm một người đàn ông càng ưu tú hơn, sống cuộc sống hạnh phúc.
Còn nữa, đối với cô mà nói, không có bất kì chỗ tốt nào, sẽ càng khiến cô trở nên tự ti, nhỏ bé, đang ghét và thấp hèn.” Bạch Nguyệt nói rất sắc bén.
Cô gái đỏ mắt lên nhìn Bạch Nguyệt: “Cô có yêu ai không? Biết yêu một người có cảm giác gì không? Biết cảm giác bị vứt bỏ như vậy là gì không?”
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn dáng vẻ mất bình tĩnh của cô gái, khóe miệng cong lên: “Tôi yêu một người, yêu đến thôi miên chính mình, hoàn toàn quên đi anh ấy.”