Chương 524: Một Câu Cần Hay Không Cần
CHƯƠNG 524: MỘT CÂU CẦN HAY KHÔNG CẦN
Từ Trường Hà nhíu mày, đặt cô gái xuống: "Nếu như em mang tâm trạng này tới tìm anh, vậy em hãy đi ngay đi, sau này cũng không cần tới tìm anh nữa."
Cô gái nhìn Từ Trường Hà tức giận: "Anh, anh thật không cần em nữa sao."
Cô giữ tay Từ Trường Hà.
Từ Trường Hà hất cô ra, không cho cô đụng vào, nghiêm túc nói: "Là anh không dạy dỗ em tốt, mới có thể khiến em cảm thấy dùng thân thể có thể đổi lấy đàn ông. Trên thực tế, thân thể có thể khiến đàn ông dừng lại bên em trong giây lát, nhưng họ sẽ không tôn trọng em. Anh nghĩ, trừng phạt với anh nên là hoàn toàn mất em."
"Anh, không phải như vậy, không phải như vậy." Cô gái khóc nói.
"Anh không muốn dây dưa nữa, có lẽ thái độ của anh khiến em cảm thấy em còn có thể làm càn. Vậy bây giờ anh nói rõ với em, anh không cần em nữa, em đi tìm cha mẹ em đi. Dù sao em cũng không phải em gái ruột của anh." Từ Trường Hà nghiêm túc.
"Đừng như vậy, anh, anh đừng như vậy." Cô gái khóc nức nở.
Đinh một tiếng, cửa mở ra.
Từ Trường Hà dứt khoát bước qua cô đi vào thang máy.
Cô gái nhìn cửa từ trước mặt mình đóng lại, Từ Trường Hà không gọi cô nữa.
Cô cảm thấy trái tim đau như là đao cắt.
Bạch Nguyệt đi đến phía sau cô: "Cô buông tha Từ Trường Hà đi. Anh ấy đã chuẩn bị buông tha bản thân, cô cũng nên hoàn toàn rời khởi cuộc sống của anh ấy."
"Tôi không muốn." Cô gái khóc hét lên.
"Thế giới này không phải cô không muốn thì sẽ không xảy ra, không phải cô muốn thế nào thì được thế nấy. Anh ấy không oán không hối, không cần bất kỳ điều kiện gì chăm sóc cô mấy chục năm, anh ấy không cần cô báo đáp, chỉ hi vọng cô rời khỏi cuộc sống của anh ấy. Nếu như cô tiếp tục dây dưa thì cũng quá mặt dày vô sỉ rồi, không phải sao? Chẳng mấy chốc anh của cô sẽ có bạn gái, cô muốn anh ấy áy náy với vợ tương lai của mình sao." Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.
"Tôi yêu anh ấy." Cô gái lớn tiếng khóc. Cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, khóc nức nở.
Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống ở trước mặt cô: "Cô yêu anh ấy, tại sao không nói cho anh ấy?"
Cô gái không trả lời.
"Trong mắt tôi, hành vi của cô không phải là yêu anh ấy, mà là trói buộc anh ấy. Cô cũng sắp kết hôn rồi, còn muốn biến anh ấy thành lốp xe dự phòng sao? Từ Kiều, cô đừng quá ích kỷ." Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
"Tôi sẽ không kết hôn, tôi đã chia tay với Chris rồi, tôi cũng chưa từng ngủ với Chris, lần đầu tiên của tôi là cho anh tôi, Hu hu hu." Từ Kiều cúi đầu khóc.
"Không thể, nếu như Từ Trường Hà đã ngủ với cô, anh ấy sẽ không không chịu trách nhiệm, anh ấy không phải người không có trách nhiệm." Bạch Nguyệt không tin.
"Ngày đó anh ấy tưởng tôi ngủ ở nhà Chris, nên uống rượu say, đem tôi...
Thật ra tôi không ngủ lại nhà Chris. Sinh nhật anh ấy, tôi muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex cho anh ấy nên ở bên ngoài làm thuê.
Sau lần đó, tôi rời nhà đi ra ngoài, nhưng tôi cũng không phát sinh quan hệ với Chris, tôi đi làm, là anh ấy hiểu lầm tôi.
Anh ấy còn bỏ rơi tôi, không quan tâm tôi nữa, một mình ra ngoài du lịch.
Tôi dẫn theo Chris đi tìm anh ấy, cố ý nói tôi sắp kết hôn với Chris. Tôi thích anh ấy." Cô gái khóc nói.
"Vậy tóc cô đâu, đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Nguyệt không hiểu: "Cô biết anh cô thích con gái tóc dài."
"Anh ấy hiểu lầm tôi, còn hẹn hò với một chị tóc dài. Khi tôi bắt gặp, anh ấy còn nói tôi, nên tôi tức giận, cạo đầu trọc, bây giờ tôi nên làm gì? Anh ấy thật không cần tôi nữa, tim tôi đau quá, hu hu hu." Cô gái lệ rơi đầy mặt.
Bạch Nguyệt nhướng mày, đứng lên: "Cô vừa nói, cô sợ anh ấy giận, sợ anh ấy không cần cô, cũng sợ anh ấy cái gì, cô không nói tiếp, nếu như tôi không hiểu sai, chắc là cô sợ anh ấy đối với cô như vậy đi."
"Như thế rất đau, đường đau tôi cũng không đi được, bây giờ tôi không sợ, chỉ cần anh ấy còn cần tôi, tôi sẽ không sợ nữa." Cô gái khóc.
"Từ Trường Hà, anh nghe thấy chưa." Bạch Nguyệt nói.
Cô gái khiếp sợ nhìn về phía sau lưng, cửa thang máy vẫn đóng, ánh mắt ảm đạm.
"Đầu bậc thang." Bạch Nguyệt nhắc nhở cô gái.
Cô gái nhìn về phía đầu bậc thang, quả nhiên nhìn thấy Từ Trường Hà.
Từ Trường Hà khiếp sợ nhìn cô gái.
Đúng là ngày đó anh đã uống say, rất phiền muộn, rất buồn bực, lòng cũng rất đau, nhưng chuyện sau đó anh không nhớ rõ.
Thì ra anh đã đem cô...
Không trách được, sau lần đó, anh phát giác cô rất sợ anh, anh còn tưởng rằng cô có bạn trai nên trốn tránh.
Nhìn thấy Từ Trường Hà, sợ Từ Trường Hà chạy mất, cô gái lập tức chạy tới, ôm anh thật chặt: "Anh, em sai rồi, anh đừng không quan tâm em, anh không quan tâm em, em sẽ chết."
Từ Trường Hà ôm lấy cô, lạnh lùng vốn kiên trì lập tức sụp đổ: "Đồ ngốc, em không sai, là anh đã sai, tại sao em không nói với anh?"
"Sau khi em đi ra ngoài đã hối hận, em đợi anh đến đón em, nhưng anh không đến, không hề đến, còn vứt bỏ em ra ngoài du lịch. Sau khi anh đi, em cũng không làm việc được nên bị đuổi việc, tiền tiết kiệm không đủ, không mua được quà sinh nhật cho anh." Cô gái tủi thân nói.
"Là lỗi của anh, anh không biết là anh." Từ Trường Hà xin lỗi.
Cô gái mạnh mẽ, dũng cảm hôn Từ Trường Hà: "Em không trách anh, chỉ hơi đau."
Từ Trường Hà cũng cúi đầu, hôn cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Tình yêu xem ra rất tốt đẹp, thấy rốt cuộc đàn anh quen biết nhiều năm đã ôm được người đẹp về, cô cũng mừng thay cho anh, trong lòng vừa ấm áp, vừa ẩm ướt.
Cô cũng nên đi rồi, cô từ từ lui lại đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời.
Mặt trăng rất sáng, ánh sáng trong sáng chiếu lên người cô.
Bây giờ Cố Lăng Kiệt cũng đang nhìn mặt trăng sao?
Cô rất nhớ anh.
Đôi mắt không kìm được đỏ lên, hơi ẩm lan ra trong mắt rồi tập trung lại, ngưng tụ thành giọt nước, chảy ra.
"Chị." Trương Tinh Vũ từ trên xe bước xuống, lo lắng kêu lên.
"Lâm Thư Lam gọi cậu tới à?"
"Vâng, bên cô ấy đến đây có thể cần hơn một tiếng, đúng lúc tôi ở gần đây." Trương Tinh Vũ nói.
Bạch Nguyệt lên xe, nhắm mắt lại chợp mắt.
"Chị, chị cảm thấy người đàn ông đó là thủ trưởng Cố sao?" Trương Tinh Vũ không hiểu hỏi.
Bạch Nguyệt không nói gì.
Trương Tinh Vũ quay đầu, thấy Bạch Nguyệt đã ngủ thiếp đi, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Bạch Nguyệt về đến nhà, Tống Tâm Vân đã ngủ rồi, Lâm Thư Lam đang chờ ở cửa ra vào.
Bạch Nguyệt liếc nhìn cửa tầng hầm: "Lâm Thư Lam canh giữ ở cổng, ai cũng không cho vào."
"Vâng."
Bạch Nguyệt đi vào tầng hầm, đóng cửa lại, bật đèn.
Hình Thiên đút một tay ở trong túi, từ chỗ tối đi ra, nhếch miệng chặn cô lại: "Hôm nay em diễn không tệ, đáng khen."
Bạch Nguyệt đi về phía anh, dừng lại trước mặt anh, lạnh lùng nhìn anh, nghiêm túc nói: "Cố Lăng Kiệt, khi chỉ có em và anh, có thể đừng diễn hay không."