Chương 557: Đến Đây Đi, Còn Nhiều Thời Gian
CHƯƠNG 557: ĐẾN ĐÂY ĐI, CÒN NHIỀU THỜI GIAN
Lưu San nghĩ dù thế nào mình cũng là người tính tình phóng khoáng.
Cô nói đùa thế nào cũng cởi mở, không tính là mất tự nhiên, cũng không hướng nội.
Nhưng không ngờ Thẩm Diên Dũng lại như vậy!
Thượng tá Trình còn ngồi lái xe ở chỗ ghế lái đấy.
Da mặt cô dày như vậy cũng phải đỏ bừng, trong lòng bàn tay càng nóng hơn, giống như nắm phải mẩu thuốc lá.
Cô muốn rút ra mà anh ta cứ giữ tay của cô lại.
"Thẩm Diên Dũng." Lưu San kêu lên, giọng nói có chút nũng nịu.
"Sao? Cũng đâu phải em chưa từng làm qua. Em quên trước kia em thường..."
Anh ta còn chưa nói hết, cô quá xấu hổ đã dứt khoát bịt chặt miệng của anh ta lại, không cho anh ta nói hết.
Thẩm Diên Dũng rất thích cô chủ động hôn mình, anh ta mong còn chẳng được nên lập tức biến bị động thành chủ động, giữ chặt gáy của cô, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô , nuốt tất cả hơi thở của cô vào trong cơ thể mình.
Nụ hôn này đúng là muốn ngừng cũng không được, Thẩm Diên Dũng hoàn toàn không che giấu dục vọng của anh ta, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Lưu San không muốn thừa nhận nhưng bản lĩnh hôn của người này quá tốt, giữa bọn họ lại có rất nhiều ký ức chung.
Anh ta là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của cô, đồng thời là người đàn ông mà cô duy trì mối quan hệ lâu nhất.
Cho dù bị ép bất đắc dĩ phải ở cùng với anh ta khiến cô cảm thấy uất ức, nhưng cuộc sống vẫn tính là tạm được.
Cô coi như mình chơi trai bao hạng sang trong thời gian dài đi. Với vẻ đẹp và kỹ thuật của anh ta thì cũng tính là hiếm có.
Hơn nữa, mỗi lần anh ta đều sẽ lo lắng cho cô, trên phương diện này thì bọn họ vẫn rất xứng đôi.
Cô đã tới tuổi trưởng thành, chuyện gì nên trải qua đều đã trải qua rồi.
Không phải có câu nói ba mươi tuổi thì như sói như hổ sao?
Rất nhiều phản ứng cơ thể đều tuân theo nguyên tắc tự nhiên.
Cô bị anh ta hôn tới nóng lên, lùi người lại phía sau: “Thẩm Diên Dũng, trở về, sau khi trở về lại..."
Thẩm Diên Dũng không thả cô ra mà càng quá đáng hơn, còn cởi áo ngực sau lưng cô .
"Thẩm Diên Dũng." Lưu San cao giọng nói: “Cấp dưới của anh còn đang nhìn đấy, anh muốn trên không nghiêm dưới lại loạn à?"
Thẩm Diên Dũng: "..."
Thượng tá Trình: "..."
Anh ta chỉ không chịu nổi thôi. Hơn nữa người phụ nữ của mình, anh ta cũng không nỡ để cho người khác nhìn đâu. Anh ta có thể xác định thượng tá Trình không nhìn thấy cô . "Biết rồi."
Anh ta thả cô ra.
Lưu San cài lại cúc áo ngực phía sau lưng.
Trên mặt anh ta đỏ lên một cách khác thường, giấu mặt trong bóng tối.
Bây giờ anh bảo thượng tá Trình xuống xe sau đó tiếp tục cũng không phải không thể được.
Hơn nữa anh còn rất muốn đấy.
Nhưng nhìn thấy cô có chút tức giận, anh vẫn đành phải nhịn xuống.
"Tối mai, đại sứ nước ngoài sẽ tới. Trưa mai anh có thời gian. Buổi trưa, anh sẽ đi cùng em tới gặp bạn em." Thẩm Diên Dũng chủ động đề nghị.
"Tôi vốn chỉ đi gặp người bình thường, tùy tiện ăn bữa cơm rồi dẫn anh ấy đi dạo một vòng là được rồi. Có anh xuất hiện lại có cảm giác làm lớn chuyện. Nhiều binh sĩ đi đông như vậy sẽ bị dọa cho bạn tôi chết khiếp mất."
"Cho nên em muốn đi một mình à?" Thẩm Diên Dũng hỏi, chân mày nhíu chặt.
Lưu San không muốn gây thêm rắc rối nên chủ động ôm cánh tay anh ta, hiếm có một lần làm nũng nói: "Thẩm Diên Dũng, Diên Dũng, Dũng, anh là tốt nhất, đúng không? Nếu như bị chụp phải thì anh sẽ rất khó giải thích. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, đúng không? Chúng ta còn ngày dài tháng rộng mà."
Còn ngày dài tháng rộng, tại sao cô ấy lại dùng thành ngữ này chứ.
Thẩm Diên Dũng nhìn dáng vẻ tinh quái của cô.
Anh biết rõ cô có âm mưu mới làm nũng, tâng bốc mình, nhưng anh lại thích cô như vậy, nghe giọng nói của cô thật êm ái cũng rất thú vị: “Em gọi chồng đi."
Lưu San: "..."
Người này đúng là được voi đòi tiên.
Nếu cô gọi thì đúng là mặt dày vô sỉ, trong nhà người ta còn có một bà vợ đấy.
"Anh yêu." Lưu San lại gọi một từ.
Rõ ràng, Thẩm Diên Dũng cảm thấy không được. Bây giờ trên internet, khắp nơi đều gọi nhau bằng anh yêu, người không quen biết cũng có thể gọi bằng anh yêu.
"Anh thân yêu." Lưu San tăng thêm mấy chữ.
Thẩm Diên Dũng vẫn chưa thấy đủ.
Anh yêu với anh thân yêu không phải là cùng một ý à?
Cô ấy xem mình là người xa lạ sao?
"Em nên gọi gì cũng không biết sao?" Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
Lưu San mím môi một cái: “Tôi không phải lo lắng gọi sẽ làm anh già đi sao?"
"Thật sao?" Khóe miệng anh cong lên: “Anh thấy em không muốn ra ngoài vào ngày mai rồi."
Lưu San bất lực, hôn một cái lên mặt anh ta: “Thì… tại tôi không quen thôi. Dù sao anh cũng có vợ rồi."
"Cô ấy nhiều lắm chỉ là bạn hợp tác của anh thôi, anh đã nói rõ ràng với em rồi mà." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Nhưng cô ấy là hợp pháp. Anh biết tôi ghét nhất mấy kẻ thứ ba, tình nhân rồi. Tôi đã vì anh mà phá lệ, lại tu hú chiếm tổ chim khách, không đúng, làm thay việc của người khác, không phải."
Trong giây lát Lưu San không nhớ ra nổi câu thành ngữ nào tương đối chính xác hơn, cô dừng lại một lát vẫn không nghĩ ra được.
Thẩm Diên Dũng rất kiên nhẫn nhìn cô ấy.
"Chính là vợ của anh vẫn còn, tôi gọi anh là chồng thì cảm thấy mình mặt dày vô sỉ quá." Lưu San nói thẳng, không ngờ nói ra thành ngữ.
Anh hiểu ý của cô . "Anh biết rồi, ngày mai người của anh sẽ âm thầm bảo vệ em. Em đừng làm chuyện gì quá giới hạn đấy."
Thẩm Diên Dũng xem như đồng ý.
Lưu San thở phào nhẹ nhõm: “Đừng quên duyệt binh."
"Ừ, thứ hai mới có thể xác định được thời gian." Thẩm Diên Dũng đáp.
Lưu San rút tay và dịch mông ra, quay lưng về phía anh ta, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không có cô trong lòng khiến anh ta có cảm giác mất mát. Anh ta ôm vai của cô , để cô dựa vào người mình.
Lưu San cũng lười giãy giụa, nhắm mắt lại và mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Xe dừng lại, cô có biết nhưng lười dậy.
Chỉ một lát, bọn họ đã đến phủ Tổng thống, anh ta xuống xe trước. Lưu San mở mắt ra.
"Có cần anh bế em vào không?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Cô cảm thấy làm người không nên quá đáng quá. Ở trước mặt vợ anh ta mà khoe khoang ân ái thì tóm lại người bị hại sẽ là cô thôi. Mặc dù nói bọn họ chỉ là thỏa thuận nhưng điều này cũng không tốt lắm.
"Không cần." Cô đẩy bên cửa khác ra và tự mình đi xuống.
Gió thổi qua rất lạnh, cô rụt cổ chạy vào trong, trở lại phòng của mình xem đồng hồ. Gì cơ? Hai giờ rồi.
Cô vào phòng vệ sinh tắm, mới đứng ở phía dưới vòi nước đã thấy Thẩm Diên Dũng đẩy cửa ra, cầm quần áo của anh ta bước vào.
"Phòng anh không có phòng tắm sao?" Lưu San không vui hỏi.
"Đương nhiên là anh muốn tắm cùng em rồi." Thẩm Diên Dũng nói rất đương nhiên, cởi quần áo rồi ôm lấy vòng eo thon của cô, cảm giác chẳng giống trước đây chút nào.
Trước đây cô sinh con xong có hơi béo, mềm mại giống như bông vậy. Mà bây giờ, anh có thể sờ thấy xương cô rồi. Nhưng như vậy vẫn rất thích.
Dù cô có thế nào, anh vẫn cứ thích.
Lưu San cảm giác nơi nào đó của anh ta ấn vào phía trên bụng của mình.
Trong mắt anh ta hoàn toàn không che giấu dục vọng và si mê của mình, nhiệt độ trong phòng tắm cũng lập tức tăng cao.
Lưu San biết anh ta muốn tiếp tục chuyện còn chưa hoàn thành ở trên xe, nhưng cô đã qua thời điểm kích động đó, bây giờ nhiệt độ nguội lạnh nên không muốn nữa.
Cô lùi lại một bước: “Đã muộn rồi."
Cái muộn này mang theo ý từ chối.
"Ừ, không còn sớm nữa, may là ngày mai không cần phải đi làm." Thẩm Diên Dũng lại nói theo lời của cô.