Chương 731: Bây Giờ Sao?
CHƯƠNG 731: BÂY GIỜ SAO?
"Có thể không tốt cho sức khỏe của anh ấy không, dù sao, anh ấy cũng vừa mới tỉnh." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Chuẩn bị một ly sữa, sữa không chỉ có thể tăng sức đề kháng, còn có thể thúc đẩy giấc ngủ, vậy sẽ không có vấn đề gì nữa rồi, trong tủ lạnh đúng lúc có sữa, hôm nay mới được đưa đến, ngày mai có đồng nghiệp đi ra ngoài mua sắm, có thể mua một ít sữa bột cho người trưởng thành về.”
"Ồ, tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ." Bạch Nguyệt nói.
Bác sĩ nở nụ cười: "Chị Bạch Nguyệt, có cần bao cao su không? Bây giờ trong phòng thuốc có."
Bạch Nguyệt rất là xấu hổ, ho khẽ, gật gật đầu.
"Đi theo em." Bác sĩ đi ở trước, Bạch Nguyệt ngại ngùng đi theo sau lưng anh ta đến phòng thuốc.
Anh ta lấy bao cao su, lại đưa cho Bạch Nguyệt hai hộp thuốc nhai: "Đây là sản phẩm dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe, bổ sung canxi, bổ sung vitamin.
"Ừ." Bạch Nguyệt cầm lấy hết: "Đừng nói với những người khác đó."
"Ha hả được." Bác sĩ cười vui vẻ.
Bạch Nguyệt xoay người đi ra ngoài, về phòng, Cố Lăng Kiệt đã nghỉ ngơi, cực kỳ yên tĩnh.
Cô đóng cửa lại, khóa trái, sau đó nằm xuống bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Cô để thuốc bác sĩ đưa ở dưới gối nằm, liếc nhìn chỗ đó của Cố Lăng Kiệt, hình như đã mềm xuống rồi.
Như vậy thì tốt rồi, ngày mai rồi nói sau.
"Vậy, ngủ ngon." Bạch Nguyệt nói, vội vàng tắt đèn.
Cố Lăng Kiệt xoay người, ôm cô vào lòng.
Bạch Nguyệt không hề nhúc nhích, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh, thịch thịch thịch.
Cô ôm lấy tay anh: "Ngày mai, em muốn đẩy anh ra ngoài đi dạo, xung quanh đây đều là cỏ cây, tuy rằng là mùa đông, nhưng có rất nhiều cây lá vẫn xanh, em nghĩ, có lẽ trong rừng cây sẽ có động vật nhỏ, em đặt bẫy, có được không?"
"gao,zao,nao." Cố Lăng Kiệt hít sâu một hơi.
"Không cần vội, chúng ta cứ từ từ là được rồi, mỗi ngày tiến bộ một chút là được rồi." Bạch Nguyệt cười nói, quay đầu lại nhìn anh.
"Được." Cuối cùng Cố Lăng Kiệt cũng phát âm đúng.
Bạch Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, anh cũng cười tươi, nhìn vào mắt cô, càng ngày càng say đắm, giống như chứa đựng những ngôi sao trong đó vậy.
Anh lấy điện thoại đánh chữ, cho cô xem: "Bác sĩ nói được đúng không, anh thấy em giấu gì đó dưới gối đầu."
Bạch Nguyệt đỏ mặt: "Bác sĩ nói có thể, trước khi ngủ uống ly sữa gì đó."
Vừa dứt lời, Cố Lăng Kiệt đã hôn môi cô, nhắm hai mắt lại.
Hơi thở quen thuộc của anh toàn bộ phả lên mặt cô, vẫn mát lạnh như trước, còn mang theo mùi kem đánh răng.
Mãnh liệt, nồng đậm, dồn dập kéo đến, choáng váng, giống như có thể hút người ta vào thế giới của anh vậy.
Giống hệt như anh trước kia, là cảm giác cô quen thuộc nhất.
Bạch Nguyệt hôn lại anh.
Anh ngậm lấy đầu lưỡi cô, dùng sức hút một cái.
Bạch Nguyệt kêu rên một tiếng, anh buông lỏng cô ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Anh cầm lấy tay cô, đặt lên trên bụng anh, bày tỏ suy nghĩ của anh.
Bạch Nguyệt nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh, ngại ngùng hỏi: "Cái kia, bây giờ sao?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, một âm thanh thiêu đốt.
Đôi mắt cô lấp lánh, lấy bao cao su dưới gối đầu ra: "Cái đó, bác sĩ nói ngày mai bắt đầu cho anh sử dụng thuốc, cho nên, tạm thời không được có con.
Cô mở túi đóng gói lấy một cái ra.
Tắm rửa cho anh cô rất thuần thục, nhưng mà, làm loại chuyện này, cô vẫn không lưu loát.
Nhưng mà, dựa vào tình trạng thân thể của anh bây giờ, cô phải chủ động một chút.
Bởi vì đã lâu không làm cho nên có chút đau, cô cố nhịn.
Không sao cả, đây là người cô yêu.
Một lát nữa sẽ hết đau thôi, cô cắn môi.
Anh ôm lấy thắt lưng của cô, hôn lên mồ hôi trên mặt cô.
Hô hấp của Bạch Nguyệt ngày càng nặng, cô mở miệng hít thở.
Anh hôn lên môi cô, truyền sức lực cho cô.
Trước kia, đều do anh chủ động, anh dẫn dắt, ít nhất cô còn có sức nói chuyện, cô chỉ cần hoàn toàn dựa vào anh là được.
Nhưng yêu, là giúp đỡ nhau, cứ luôn đòi hỏi, người kia sẽ quá mệt mỏi.
Cũng may một năm nay, cô đều phải tập thể dục để mình có sức chăm sóc anh và con.
Cho nên, cho dù chủ động cũng vẫn được, không giống như trước đây, đều phải dựa vào anh.
Dần dần, cảm giác của cô càng mãnh liệt hơn, ôm lấy lưng của Cố Lăng Kiệt, ghé vào bờ vai của anh, không thể khống chết phát ra âm thanh.
Cố Lăng Kiệt hôn lên bả vai cô.
Cô nghỉ ngơi mất một phút, cảm thấy rất ngại ngùng, anh vẫn chưa ra, mặt cô đỏ lên giống như quả đào mật.
Anh rất dịu dàng, không gấp không vội.
Nhìn vào mắt anh, cô lập tức cảm thấy đáy lòng ngọt ngào, chủ động hôn anh.
Thời gian trôi qua trong cơn sóng, đến một nơi tốt đẹp.
Sau đó, bọn họ đều không tắm rửa, rúc vào nhau ngủ say.
Trước kia, sáu giờ sáng mỗi ngày, bác sĩ đều sẽ đến đây kiểm tra cho Cố Lăng Kiệt.
Nửa đêm Thủ Thủ muốn uống sữa bột mấy lần, khóc lóc ầm ĩ mấy lần.
Mỗi lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm, đều sẽ không ngủ lại được nữa, chỉ ngồi bên giường của anh, im lặng nhìn anh.
Trong khoảng thời gian dài sau khi đến căn cứ, tối hôm qua chính là lần cô ngủ ngon nhất.
Sáng sớm các bác sĩ không có gấp gáp đến kiểm tra cho Cố Lăng Kiệt, Thủ Thủ cũng do các bác sĩ chăm sóc.
Ngủ đủ rồi, tình thần cũng cực kỳ tốt.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, nở một nụ cười.
Cố Lăng Kiệt giống như có cảm giác vậy, cũng mở to mắt ra nhìn về phía cô, hôn lên mặt Bạch Nguyệt một cái.
"Em rời giường trước, lát nữa sẽ làm bữa sáng cho anh. Có lẽ cần nửa giờ, nếu anh cảm thấy nhàm chán, có thể đi xem Thủ Thủ.” Bạch Nguyệt nói.
"Ừ."
Bạch Nguyệt thức dậy trước, ngày hôm qua không tắm rửa, đầu tiên là đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Cô đi đến phòng bếp làm bữa sáng cho Cố Lăng Kiệt, vừa mới mở cửa, đã đụng phải bác sĩ đi tới.
"Buổi sáng còn cần làm kiểm tra cho Cố Lăng Kiệt không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cần, nhưng mà cũng không gấp, khi nào ngài ấy rảnh, bọn em sẽ kiểm tra cho ngài ấy khi đó."
"Ừ, người đi mua sắm hôm nay đã ra ngoài chưa?"
"Đã ra ngoài rồi. Bây giờ có lẽ cũng mua gần xong.”
"Cái kia, tôi nghĩ cần một cái điện thoại, cho Cố Lăng Kiệt sử dụng, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho anh ta.”
"Di động đã ở trong danh sách mua sắm của bọn em từ lâu rồi, Bạch Nguyệt yên tâm đi, bọn em còn có thể mua rất nhiều thứ chị không thể ngờ đâu.
Đúng rồi, còn một chuyện nữa, bọn em đang trao đổi với người bên Mỹ, bên bọn họ đang nghiên cứu một kỹ thuật mới, nói đơn giản, chính là dụng cụ chuyển đổi âm thanh thông qua sóng điện não, chi tiết lát nữa em sẽ gửi vào hòm thư của chị, đến lúc đó chị sẽ nhìn thấy.”
Nghiên cứu này, một năm trước Bạch Nguyệt đã từng nhìn thấy trên tin tức, là đặc biệt dùng cho người sống đời sống thực vậy hoặc bị tê liệt, gồm cả người bị rối loạn trung khu ngôn ngữ không nói được.
Có lợi ở chỗ, có thể thật sự có hiệu quả nhanh chóng, có thể tự do biểu đạt, không tốt ở chỗ, ngôn ngữ không được lưu loát, hơn nữa, trên đầu còn bị gắn rất nhiều dây, quá khó nhìn, quan trọng hơn là, không sử dụng dây thanh đới, nó sẽ bị phế.
"Chuyện này không cần vội, tiếp xúc từ từ thôi, cám ơn các anh, nhưng tôi cảm thấy trung khu ngôn ngữ của Lăng Kiệt có thể hồi phục, tôi từng gặp Lã Bá Vĩ, chờ khi Lăng Kiệt có thể đi đường, tôi sẽ cùng anh ấy đi tìm.” Bạch Nguyệt khéo léo từ chối.
Cô vẫn hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Lã Bá Vĩ, mới có thể giải quyết nỗi lo về sau của cô.