Chương 825: Thật Ra Cố Lăng Kiệt Ghen Rất Đáng Yêu
CHƯƠNG 825: THẬT RA CỐ LĂNG KIỆT GHEN RẤT ĐÁNG YÊUS
Người đàn ông đó đi về phía cô, mỉm cười, nhìn lại càng quyến rũ.
"Tôi đã nghĩ tới đây có thể gặp em hay không, thế mà gặp được thật." Tô Khánh Nam nói, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Nguyệt.
"Tôi đưa con tới mua vài món đồ." Bạch Nguyệt nói, nhìn về phía Thủ Thủ, ánh mắt dịu dàng, yêu thương.
Tô Khánh Nam theo ánh mắt Bạch Nguyệt nhìn thấy Thủ Thủ: "Nó kế thừa ưu điểm của em và Cố Lăng Kiệt, rất đáng yêu."
"Vâng. Vậy tôi đi đây." Bạch Nguyệt chào tạm biệt.
"Tiểu Nguyệt, cùng ăn cơm nhé." Tô Khánh Nam mời.
"À..." Bạch Nguyệt do dự, cô không hề nhớ người đàn ông, nhưng rõ ràng họ quen nhau, nhìn anh ta cũng không có ác ý, nếu cô cứ như vậy từ chối, hình như không tốt lắm.
"Em sợ Cố Lăng Kiệt ghen sao?" Tô Khánh Nam nhìn ra sự do dự của Bạch Nguyệt.
"Em và anh ấy đã có hai đứa con rồi, có gì mà ghen chứ."
"Vậy đi thôi, anh có chuyện nới với em." Tô Khánh Nam nói, đỡ lấy túi nilon.
Từ chối nữa thì Bạch Nguyệt cũng thấy ngại.
"Tôi lái xe tới, mấy thứ này để trong xe là được. Khi đến, tôi nhìn thấy gần đây có nhà hàng Tây, chúng ta ăn ở đó đi." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ." Tô Khánh Nam đem đồ vật đặt ở cốp sau xe Bạch Nguyệt.
Họ đi bộ đến nhà hàng Tây cạnh siêu thị. Nhà hàng Tây có rất nhiều hoa quả, thức nhắm, pudding, đều là tự phục vụ miễn phí.
Tiểu Hạ chăm sóc Thủ Thủ, Bạch Nguyệt gọi món ăn, cô cảm giác được ánh mắt người đàn ông đối diện, nên hơi không được tự nhiên.
Cô dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh muốn nói gì với tôi sao?"
"Sở Dã Bạch muốn anh gia nhập phe của anh ta, còn cho anh điều kiện rất tốt." Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt không rõ quan hệ trước đó giữa họ: "Anh tính thế nào?"
"Anh muốn nghe em." Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt chợt cảm thấy áp lực.
Câu nói này của anh ta quá mập mờ, còn hình như muốn ám chỉ cái gìđó, đặc biệt là ánh mắt nóng rực kia, có tính xâm lược quá mạnh.
Bạch Nguyệt nhớ ra trước đó Từ Trường An đã nói Tô Khánh Nam là chồng cũ của cô.
Lập tức cảm thấy không nên tới ăn cơm.
"Anh biết, tổng thống bây giờ là anh trai Cố Lăng Kiệt - Hình Thiên, Sở Dã Bạch là người nhà họ Thẩm bồi dưỡng, đối lập rất lớn với Hình Thiên, tôi là vợ của Cố Lăng Kiệt, anh cảm thấy tôi sẽ bảo anh làm thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Em bảo anh làm thế nào thì anh sẽ làm thế đó?"
"Vậy bản thân anh thì sao, anh muốn làm gì?" Bạch Nguyệt gặng hỏi.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, không nói gì.
Bạch Nguyệt đứng lên.
"Anh muốn giúp em làm chuyện em muốn làm." Tô Khánh Nam nói.
"Thật ra không cần, anh làm như vậy tôi sẽ thấy áp lực, dù sao việc giữa tôi và anh đã qua rồi, mà còn dây dưa với anh là không tử tế. Anh nên đi tìm cuộc sống mới của anh." Dứt lời, Bạch Nguyệt đi ra bên ngoài.
Tiểu Hạ lập tức ôm Thủ Thủ đuổi theo.
Ở cửa có người ngăn Bạch Nguyệt lại.
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Tô Khánh Nam, nhếch miệng, ánh mắt trầm xuống: "Anh có ý gì?"
"Anh không có ác ý. Chúng ta cùng ăn bữa cơm, rồi anh đưa em trở về."
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam chằm chằm, trong đầu hiện lên rất nhiều ý tưởng phức tạp, dù sao, cô không muốn kết thù cho Hình Thiên, nên lại ngồi xuống.
"Anh đã rất cố gắng quen hai người bạn gái, cũng muốn bắt đầu lại, nhưng chỉ một tháng đã thấy phiền chán. Anh khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói anh chưa buông bỏ được quá khứ, cởi chuông phải do người buộc chuông, em hãy giúp anh." Tô Khánh Nam nói.
"Đời này tôi không thể phản bội Cố Lăng Kiệt, cũng không muốn rời khỏi anh ấy nữa, càng không muốn gây ra chút tổn thương nào với anh ấy. Yêu không phải chiếm hữu mà là hi vọng đối phương hạnh phúc, nếu như anh còn muốn chiếm hữu tôi thì đó chắc chắn không phải yêu, mà là không cam lòng."
Tô Khánh Nam cười khổ: "Đúng là anh không cam lòng, anh luôn trách cứ bản thân, nếu anh sớm phát hiện ra anh yêu em, thì sẽ không mất em."
"Trên đời không có thuốc hối hận, bỏ lỡ rồi thì không thể quay về nữa, anh nên nhìn về phía trước."
"Ừ." Tô Khánh Nam đáp, mỉm cười.
Bạch Nguyệt không ngờ anh ta lại vui vẻ đồng ý như vậy, nên bất chợt không biết nói gì cho phải, cô cầm cốc nước trên bàn lên: "Chúc anh hạnh phúc."
"Nên em vẫn hi vọng anh rời đi, đúng không?" Tô Khánh Nam chăm chú nhìn cô, lưu luyến nhìn từng nét trên gương mặt cô.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu.
Tô Khánh Nam mất mát cúi đầu, hơi buồn bã: "Anh biết rồi, ăn cơm đi, ăn xong, anh sẽ từ chối Sở Dã Bạch, sau đó rời khỏi nước A."
Nhìn dáng vẻ nói chuyện như vậy của anh ta, Bạch Nguyệt lại thấy ngại; "Chắc chắn anh có thể tìm được cô gái anh thích và cũng thích anh."
Tô Khánh Nam lắc đầu: "Báo ứng thôi, anh hơi chán tình yêu rồi, cứ ăn bữa cơm với bạn cũ, trong lòng lại rất thoải mái."
Bạch Nguyệt cũng không nói gì, nói quá nhiều, tỏ ra quá quen thuộc quá thân mật thì lại không tốt, lạnh nhạt chút thì lại áy náy mơ hồ, nên dứt khoát không nói lời nào.
May mà nhân viên phục vụ nhanh chóng mang bò bít tết tới, Bạch Nguyệt cúi đầu cắt lấy.
Tô Khánh Nam nhanh chóng cắt xong bò bít tết, đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười từ chối: "Tôi thích tự cắt ăn hơn, khá ngon."
"Ừ." Tô Khánh Nam cũng không miễn cưỡng, yên lặng ăn bò bít tết.
Bạch Nguyệt chợt cảm thấy bầu không khí thay đổi, cô nhìn về phía cổng.
Cố Lăng Kiệt mặc quân trang, dẫn người đi tới, vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ gì, hỏi cũng không hỏi mà xách cái ghế ngồi xuống, nhìn chòng chọc vào Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam bình tĩnh ăn xong, buông nĩa xuống, mỉm cười nói với Cố Lăng Kiệt: "Đã lâu không gặp."
"Cũng không muốn gặp." Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
"Cái tên này, cậu vẫn như trước kia không nói ân tình, tôi và Tiểu Nguyệt gặp mặt, gặp xong rồi." Tô Khánh Nam thấy Lăng Kiệt căn bản không đáp lời, thấy rất vô vị, nói với nhân viên phục vụ: "Tính tiền."
"Phụ nữ của tôi còn chưa đến lượt cậu trả tiền, tôi đã thanh toán xong, không tiễn, nơi này là địa bàn của tôi, sau này đừng tới nữa." Cố Lăng Kiệt thẳng thắn nói, cầm tay Bạch Nguyệt kéo cô đứng dậy đi.
Tiểu Hạ mang theo Thủ Thủ, lập tức đuổi theo.
Tô Khánh Nam rũ mắt nhìn Cố Lăng Kiệt nắm tay Bạch Nguyệt rời đi.
Nếu như lúc trước anh ta cũng nhanh như thế, thì bây giờ người cầm tay Bạch Nguyệt chắc chắn là anh ta, nhưng giờ anh ta cũng chỉ có thể một thân một mình.
Trên xe.
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, không nói lời nào, Bạch Nguyệt nhìn anh.
Anh còn chưa thay quần áo, có thể thấy anh đã vội vã thế nào.
Vốn dĩ cô cũng không nên ăn cơm với chồng cũ: "Anh biết em không có ký ức, nên em không biết anh ta là chồng cũ của em, em xin lỗi."
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, cầm tay cô: "Anh không giận em, anh buồn vì không đi cùng em. Hôm nay việc của anh quan trọng nhưng cũng không khẩn cấp, có thể đi cùng em."
Bạch Nguyệt mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô tựa đầu lên vai Cố Lăng Kiệt, nhìn con đường phía trước: "Anh ta nói với em, Sở Dã Bạch tìm anh ta, xem ra, dã tâm của Sở Dã Bạch không nhỏ."
"Vương thất, bình thường, đã dự liệu được, chỉ sợ trong mấy ngày chúng ta biến mất này, anh ta còn làm rất nhiều chuyện chúng ta không biết." Cố Lăng Kiệt ý tứ sâu xa nói.