Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 449: Cô Ấy Chết Tôi Dù Chết Nhất Định Phải Rời Đi.​




CHƯƠNG 449: CÔ ẤY CHẾT TÔI DÙ CHẾT NHẤT ĐỊNH PHẢI RỜI ĐI.
Cô hít sâu một hơi, trước tiên trả lời điện thoại Alan:
"Xin lỗi, ngày hôm qua tôi ra biển rồi, cho nên không có tín hiệu."
"Không sao, tôi cũng đoán là như thế, Tiểu Niệm bây giờ tôi đã ở sân bay rồi, tôi muốn theo bà nội trở về."
Alan dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt xấu hổ.
Lúc cô ở nước Anh Alan đã tận tình chiếu cố, hỗ trợ cũng tuyệt không từ chối, cô đồng ý mời anh ta ăn cơm cô làm, nhưng kết quả lại không có làm được.
"Anh còn quay lại không?"
"Đương nhiên, công ty vẫn chưa có chuyển cho người ta, vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, tôi nói là, nước A này tôi có rất nhiều chuyện làm ăn, hơn nữa có em và Cố Lăng Kiệt là hai người bạn, quốc gia này, thành phố này, bởi vì hai người mà có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, tôi sẽ trở lại.”
Alan hơi cười trả lời.
"Chờ anh trở lại nhất định tôi sẽ mời anh ăn cơm."
Bạch Nguyệt hứa hẹn.
"Không cần, sợ ăn rồi sẽ không nỡ bỏ đi, tôi đã giúp em trả phòng, cứ ở bên ngoài chơi cho vui đi."
Alan ý vị sâu sắc nói, không cho Bạch Nguyệt cơ hội nói chuyện, đã cúp điện thoại.
"Cháu như vậy, làm sao theo đuổi được bạn gái."
Bà nội Alan phàn nàn.
Alan cười cười.
"Không tìm được cháu sẽ mãi mãi ở bên bà."
"Cháu muốn mãi mãi ở với ta nhưng ta lại không thể luôn ở cùng cháu, có lẽ ta chỉ sống thêm được bốn đến năm năm nữa, dù sao cháu cũng nên tìm bạn gái, cô bé Trần Niệm này khiến bà rất yêu thích, không giống những cô gái khác mà đơn thuần giống như bà ngoại của cô bé."
Bà nội Alan tùy hứng nói.
Alan nở nụ cười.
"Trong lòng cô ấy không có cháu, cháu dây dưa nữa cũng chỉ khiến cô ấy buồn bực, mà cháu cũng uể oải, cháu muốn cô ấy luôn luôn vui vẻ, nếu như Cố Lăng Kiệt không thể khiến cho cô ấy hạnh phúc, cháu sẽ trở về. Được rồi bà nội, chúng ta nên lên máy bay thôi."
Alan ôm vai bà nội đi về phía trước, lúc sắp tiến đến sân bay liền quay đầu lại, liếc mắt nhìn phương xa.
Anh biết Trần Niệm sẽ không tới nhưng vẫn luôn quay đầu lại nhìn, buồn nực cười.
Bạch Nguyệt lại gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
"Cô đang ở chỗ nào, Bộ ngoại giao yêu cầu phỏng vấn, tôi đã giúp cô sắp đặt một chương trình, buổi chiều cô đến phòng hội nghị một chuyến đi."
Thẩm Diên Dũng ẩn giấu đi sự tức giận khi nói.
"Xin lỗi, tôi không thể đến Bộ ngoại giao, cũng không thể tiến vào nội các, tôi đã thương lượng với Cố Lăng Kiệt, rời khỏi nơi này sẽ không bao giờ trở về nữa."
Bạch Nguyệt nói thẳng.
Thẩm Diên Dũng dừng một chút.
"Em và Cố Lăng Kiệt muốn đi, anh ta đi được sao, nếu như vậy tất cả nỗ lực nhiều năm qua của anh ta đều uổng phí."
"Thẩm Diên Dũng, chúng tôi và anh không giống nhau, chúng tôi chỉ muốn cả nhà sống thật vui vẻ, những thứ còn lại chúng tôi không để ý."
Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
"Bố mẹ Cố Lăng Kiệt sẽ không đồng ý."
Thẩm Diên Dũng nói một cách chắc chắn.
"Chúng tôi sẽ thuyết phục bọn họ đi cùng với chúng tôi, nếu như bọn họ không muốn, vậy chúng tôi sẽ tự đi, cho nên tôi xin lỗi, không cần giúp tôi sắp xếp đâu, cảm ơn."
Bạch Nguyệt nói thẳng.
"Hai người muốn đi nơi nào, về sau này không trở về sao."
Thẩm Diên Dũng giống như đang suy tư điều gì bèn hỏi.
"Nếu như cha mẹ của Cố Lăng Kiệt đi cùng với chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ không trở về nữa. Anh vì ổn định chính quyền, đã làm rất tốt vị trí Tổng thống, chỉ có anh mới biết anh đã hy sinh bao nhiêu, chúng tôi muốn ở cùng người mình yêu nhất, được rồi, không nói nữa, tôi phải đi đây.”
Bạch Nguyệt dứt khoát cúp điện thoại.
Thẩm Diên Dũng sững sờ tại chỗ, sau một hồi ngây ngốc mới lật điện thoại ra tìm album ảnh, bên trong có bức ảnh của Lưu San, còn có bức ảnh Bối Bối của bọn họ.
Anh ta ước ao mình giống như Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt, có thể từ bỏ tất cả gia tộc, vinh quang, trách nhiệm, quốc gia.
Nhưng anh ta lại không thể, bởi vì anh ta từ bỏ thì gia tộc của anh ta từng người, từng người sẽ chết sạch.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, còn phải gọi điện thoại cho Chu Hân Ly.
"Bạch Nguyệt, bây giờ đang cô đang ở đâu tại sao không trả lời điện thoại, sau khi tôi vào bệnh viện, Tô Khánh Nam chưa một lần đến thăm tôi, chuyện cô đồng ý tôi thì sao."
Chu Hân Ly tức giận gào lên.
Bạch Nguyệt trầm mặc, cô có một loại cảm giác không muốn quản bất cứ chuyện gì, cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà gánh nặng, cam kết gì, so sánh với Cố Lăng Kiệt, chuyện gì cũng trở nên nhỏ bé.
"Bây giờ tôi đang nghỉ phép ở bên ngoài, chờ tôi trở lại rồi nói."
"Nghỉ phép? Tôi ở bệnh viện mà cô lại đi nghỉ phép! Bạch Nguyệt, tôi nói cho cô biết, nếu như cô không làm được chuyện đã đồng ý với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Chu Hân Ly gào thét.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Vừa liên lạc với bên ngoài đã cảm thấy tất cả đều là áp lực, nặng nề đặt ở trên đôi vai của cô, nếu như có thể cô thật sự muốn sống tự do, cùng Cố Lăng Kiệt ở trên hoang đảo này, vĩnh viễn không trở về.
Cô còn chưa gọi điện thoại, số điện thoại lạ hoắc kia đã gọi tới.
Cô nghe điện thoại.
"Alô ai vậy?"
"Bạch Nguyệt, tôi là Hạ Hà, cảm ơn cô đã cứu tôi. Hiện tại tôi đã gần hồi phục rồi, đất nước cũng bồi thường cho tôi, bây giờ tôi là chủ nhiệm khu quân sự phía nam thành phố A, quân hàm trung tá."
Hạ Hà kích động nói.
"Cô xứng đáng nhận được những thứ này."
Bạch Nguyệt cũng vì cô ta mà cảm thấy vui vẻ.
"Lúc nào rồi tụ tập, tôi mời cô ăn cơm, tôi còn có thật nhiều lời muốn nói với cô."
Hạ Hà vẫn đang kích động.
"Được, chờ tôi đi du lịch về, sẽ gặp."
Bạch Nguyệt nói nhỏ rồi cúp điện thoại.
Người cuối cùng gọi đến là Tô Khánh Nam nhưng cô không muốn trả lời, cũng không muốn nhận, liền tắt điện thoại di động đi, tiếp tục phơi nắng.
Cố Lăng Kiệt đứng ở trên hành lang lầu hai nhìn cô, bên trong ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm trong đó là u ám, đen tối, khóe miệng anh nhếch lên.
Những cái này rất đáng giá, từ lúc từ bỏ giấc mơ ở cùng với cô, cho tới nay vẫn rất thoải mái, sống hạnh phúc cùng các con của cô, hiểu được từ bỏ, cũng là một loại cảm nhận khác.
Bạch Nguyệt đang phơi nắng quay đầu lại nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt đang phơi quần áo trên hành lang lầu hai cũng nhìn về phía cô, hai người nhìn nhau cười cười.
Bạch Nguyệt đi vào nấu cơm, trước tiên cô nấu một nồi canh gà, một cái nồi khác thì xào rau, một cái thái cà rốt, một cái đựng trứng gà dưa chuột, mọi thứ được rửa sạch sẽ rất nhanh, để ở trên bếp nấu cơm.
Trong xã hội hiện đại, rất nhiều nơi đều dùng nồi cơm điện, kỳ thực dùng loại bếp củi nấu cơm, sẽ khiến cơm tẻ càng thơm, đặc biệt là dưới đáy, nếu như nấu quá lâu sẽ xuất hiện một tầng cháy, thô ráp, hơi tối màu, thơm thơm, cho thêm một chút đường là có thể ăn, hoặc là chế biến thành từng miếng từng miếng đặt ở trong bát, cho súp lên sẽ thành một món ăn rất ngon.
Hôm nay cô cố ý nấu cơm lâu hơn một chút, để làm một bát súp cháy.
Làm xong, cô lên tầng thượng gọi Cố Lăng Kiệt xuống ăn cơm, lúc cô đi tới cầu thang liền nghe thấy Cố Lăng Kiệt đang gọi điện thoại.
"Tôi không quản được nhiều như vậy, tôi phải đi, có bản lĩnh thì tới giết tôi đi, bằng không tôi nhất định phải rời đi, nếu như các ông dám động đến cô ấy, cô ấy chết tôi cũng chết, muốn làm vậy sao? tôi đã ba mươi tư tuổi rồi, không phải là mười bốn, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK