Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1318: Động Tĩnh Liên Tục​




CHƯƠNG 1318: ĐỘNG TĨNH LIÊN TỤC
“Chị An Kỳ, có chuyện gì vậy?” Hắc Muội cũng nghe thấy tiếng động.
Mục Uyển lo lắng đi lên lầu gõ cửa.
An Kỳ mở cửa, chặn trước cửa nở nụ cười, không cho Mục Uyển nhìn vào trong nói: “Đợi tôi thêm một phút nữa là được.”
“Cô không sao chứ? Tiếng động ban nãy rất lớn.” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Không sao, ban nãy tôi nhìn thấy một con chuột nên đánh nhau với nó, giờ trong phòng rất lộn xộn, đợi tôi quay về sẽ dọn dẹp thêm.”An Kỳ cười híp mắt nói.
An Kỳ không muốn cô nhìn thấy, cô cũng không ép buộc, nói: “Tôi đợi cô dưới lầu, cô muốn tự giải quyết chuyện của mình, tôi sẽ không phản đối, nhưng nếu cô không giải quyết được thì tới tìm tôi giúp đỡ, không phải chúng ta là bạn sao?”
Mắt An Kỳ lóe lên tia sáng khác thường, gật đầu mỉm cười: “Chỉ là con chuột thôi, tôi có thể giải quyết được, chuyện nhỏ ấy mà.”
“Ừm.” Mục Uyển đi xuống lầu.
An Kỳ đóng cửa lại, quét mắt nhìn người đàn ông đang trốn trước cửa, đè thấp giọng nói: “Anh bệnh à? Tới đây tìm tôi làm gì!”
“Ông chủ lo cô sẽ động chân tình nên bảo tôi tới đây gặp cô, cô đã ngủ cùng người đó rồi?”
“Liên quan gì đến anh, đây là chuyện của tôi, tôi không ngủ với anh ấy chẳng lẽ ngủ với anh?”An Kỳ không vui nói.
Người đàn ông đó bỗng trở nên hung ác, nắm chặt cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên rằng, cô và tôi mới là người cùng chung một đường, cô và anh ta là không thể, ông chủ sẽ không đồng ý đâu, cô nên biết chừng mực, chuyện khác tôi có thể nhẫn nhịn nhưng chuyện này thì không.”
An Kỳ mỉm cười, gỡ tay người đàn ông ra: “Giáo quan Hồ, lúc đầu anh sắp xếp tôi làm nữ đầu sỏ khủng bố, sao không nhẫn nhịn đi? Đừng bày dáng vẻ nặng tình trước mặt tôi, con người anh không có tình cảm đó đâu.”
“Cô thì có sao?” Người đàn ông hung tợn hỏi ngược lại.
An Kỳ rũ mắt, con ngươi co rút lại, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, mỉm cười nhưng không vui: “Đương nhiên tôi cũng không, đây chỉ là nhiệm vụ mà thôi, sau này anh đừng xuất hiện nữa, nếu lúc nãy Mục Uyển bước vào, tôi phải giải thích thế nào, nói anh là gì của tôi, anh đang hại tôi thất bại nhiệm vụ đó.”
“Cô hiểu rõ nhiệm vụ là được rồi, nếu cô không làm tốt, ông chủ sẽ tự tay xử lý cô, tôi không muốn làm vậy đâu nên cô đừng ép tôi.”
“Yên tâm, nếu tôi không hoàn thàn nhiệm vụ, anh có thể giết tôi, giao tình giữa chúng ta chỉ là nhiệm vụ mà thôi, anh mau cút đi.” An Kỳ nhíu mày nói.
Người đàn ông cúi đầu, tiến tới định hôn lên môi cô.
An Kỳ cảnh giác nhận ra được, cô né tránh, tát anh ta, nhưng anh ta né được.
Mục Uyển lại nghe thấy tiếng loảng xoảng trong phòng An Kỳ.
Hắc Muội cũng ngẩng đầu nhìn: “Phu nhân, chị An Kỳ xảy ra chuyện gì vậy?”
Mục Uyển nhìn thời gian: “Đợi cô ấy năm phút nữa, 5 phút sau tôi sẽ đi.”
Ba phút sau, An Kỳ xuống lầu, sắc mặt không được tốt, thấy Mục Uyển thì nở nụ cười: “Xin lỗi phu nhân, tôi đã chậm trễ rồi.”
“Không sao, cô vẫn tới kịp, giờ chúng ta xuất phát.” Mục Uyển đi ra ngoài.
“Để tôi lái xe.” An Kỳ nói rồi ngồi vào ghế lái.
Mục Uyển không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Kỳ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân không muốn hỏi tôi điều gì sao?”
“Cô nói người đàn ông ở trong phòng cô à?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
“Phu nhân biết ư?”An Kỳ kinh ngạc: “Cô lắp camera trong phòng tôi à?”
“Camera đã gỡ xuống rồi, tôi chỉ ngửi thấy chút mùi hương thôi.” Mục Uyển nói.
An Kỳ sửng sốt: “Cảm ơn phu nhân đã không vạch trần tôi.”
“Mỗi người đều có bí mật của mình, đều muốn bảo vệ và giữ gìn thứ mà mình muốn, không ai là hoàn hảo cả, cô tự hiểu rõ chuyện mình làm là được.” Mục Uyển lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, mặc dù nhìn Sở Giản như người đàn ông sắt thép, nhưng thật ra con người anh ta rất tốt, trượng nghĩa, lương thiện, trung thành, cô đừng lừa dối tình cảm của anh ta, nếu không anh ta sẽ tổn thương rất lâu đấy.”
“Vâng.” An Kỳ đáp lại, nhìn về phía trước, bỗng thấy hơi buồn bực, khẽ nhíu mày.
Một lát sau, bọn họ đã tới Bộ Ngoại giao.
Mục Uyển xuống xe, đi lên lầu.
Bầu không khí trong Bộ Ngoại giao rất căng thẳng, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Uyển đi tới văn phòng trợ lý.
Trước đây, Kim Ngọc Châu luôn nhắm vào cô giờ cũng cúi đầu, không dám trêu chọc nữa.
An Kỳ đang ngồi cạnh Mục Uyển: “Bầu không khí trong văn phòng bọn họ luôn thế này sao, cứ như đi dự đám tang của người thân vậy?”
“Có thể là vì bọn họ biết Bộ Ngoại giao sẽ có biến cố lớn, đừng vội, cứ yên tĩnh xem tình hình.” Mục Uyển bình tĩnh nói rồi lấy một cuốn sách trên bàn lặng lẽ đọc.
An Kỳ là kiểu người không chịu ngồi yên, cô ngó đông ngó tây rồi hỏi Mục Uyển: “Chúng ta phải ngồi ở đây tới trưa sao? Hay ngồi tới chiều, tôi thấy hơi chán.”
Mục Uyển đưa cuốn sách trong tay cho An Kỳ: “Tôi thấy cuốn này rất hay, cô đọc trước đi xem có thích không, nếu không thích thì buổi trưa chúng ta tới thư viện mượn mấy cuốn sách mà cô thích đọc.”
“Ý của phu nhân là chúng ta lúc nào cũng phải ngồi ở đây cả ngày à, vậy thì nhàm chán chết mất, tôi thà đi đánh nhau còn hơn.” An Kỳ nói không vui.
“Cô luôn vận động, trước giờ chưa từng ngồi yên, cô nên nhân khoảng thời gian này mà học thêm mấy động tác trên lý thuyết đi, như vậy võ công của cô cũng sẽ tăng lên một bậc, sau này chúng ta sẽ thường xuyên phải ngồi cả ngày đấy.” Mục Uyển nói.
“Hả? Chúng ta bị bỏ mặc sao?” An Kỳ mếu.
Mục Uyển cười: “Bộ Ngoại giao ít khi có việc, có lúc tôi rất bận, nhưng có lúc lại rất rảnh rỗi, cũng không hẳn là bị bỏ mặc.”
“Ồ, vậy sau này phu nhân sẽ có văn phòng riêng chứ?”An Kỳ nói.
Mục Uyển biết cô ấy đang nghĩ điều gì, cô nói: “Có lẽ sẽ có.”
“Vậy thì tốt, nếu cô có văn phòng, tôi sẽ đánh võ trong văn phòng cô, dù sao thì nhiệm vụ chủ yếu của tôi không phải đến văn phòng mà là bảo vệ cô.”An Kỳ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp.
“Mục Uyển!”
Cô nghe thấy một giọng nói sắc bén gọi mình, không cần ngẩng đầu cũng biết là Phó Hâm Ưu.
Lan Ninh phu nhân muốn lợi dụng cô ta lần cuối sao?
An Kỳ thấy trên tay Phó Hâm Ưu có đồ: “Phu nhân cẩn thận.”
Cô vội nhấc bàn lên chặn màn nước Phó Hâm Ưu hắt tới.
“Đồ đê tiện này, cô dám cướp vị trí của tôi, còn muốn hại tôi.” Cô ta hung hăng xông tới.
An Kỳ định xông tới đánh Phó Hâm Ưu.
Mục Uyển vội kéo cô ấy lại: “Cô nhìn thấy rõ trên tay cô ta không còn gì cả, nước mà lúc nãy cô ta hắt cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nếu bị cô ta khiêu khích mà ra tay, cả hai người sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, đừng nên gây xích mích.”
An Kỳ cảm thấy Mục Uyển nói có lý nên thu hồi tư thế, chặn trước mặt cô ấy: “Cô muốn làm gì, tôi cảnh cáo cô, cô không phải là đối thủ của tôi, đừng tùy tiện khiêu khích tôi, bảo vệ đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK