Chương 817 : Thích Em Không Có Lý Do
CHƯƠNG 817 : THÍCH EM KHÔNG CÓ LÝ DO
Buổi chiều, Hình Thiên ngủ trong quân khu một lúc, sau khi rời giường liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt đi theo Hình Thiên.
Cố Lăng Kiệt miễn cưỡng nói: "Anh đi cùng em."
Anh ấy nói là câu trần thuật.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Anh vừa trở về quân khu, trong quân khu cũng còn nhiều chuyện cần anh xử lý. Sau khi em gặp Thẩm Diên Dũng liền quay về ngay."
Cố Lăng Kiệt im lặng, nhìn cô chằm chằm.
Bạch Nguyệt cười: "Anh đang lo lắng cho em sao?"
"Để Lâm Thư Lam đi cùng em. Dù sao trước kia cô ta cũng là Ám Ảnh." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Vậy cũng được."
Cô đi ra ngoài, lên xe đến sân bay, rồi lên máy bay tư nhân của Hình Thiên.
Máy bay tư nhân của anh rất tốt, có phòng cách âm, rất giống với các thương hiệu nổi tiếng. Còn có phòng khách cách âm, một vòng ghế sôfa, bàn trà, TV, dàn âm thanh.
"Muốn uống cà phê không?" Hình Thiên hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Cho em một ly nước sôi là được rồi. Nếu có chanh thì cho em hai lát."
"Được." Hình Thiên mở tủ lạnh, lấy một quả chanh còn nguyên vẹn ra.
"Thưa ngài Tổng Thống, tôi đã tới." Lâm Thư Lam bước tới.
Hình Thiên đưa quả chanh cho Lâm Thư Lam, anh ngồi xuống đối diện Bạch Nguyệt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Bạch Nguyệt: "Em yêu cậu ấy như vậy, anh biết, chỉ cần cậu ấy không chết, hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau."
Bạch Nguyệt nghe giọng điệu của anh, bọn họ cũng rất quen thuộc: "Nếu buông xuống cũng có thể đạt được, nhưng đó chính là một khởi đầu mới. Không nên sợ tương lai, bởi trong tương lai có rất nhiều kỳ tích mà chúng ta không thể ngờ được."
"Nếu ngay từ lúc đầu anh nhổ cỏ tận gốc thì bây giờ Sở Dục Băng cũng không phải đối thủ của anh. Anh không biết là nghe lời em có sai hay không? Nhưng đã nghe rồi thì nhất định không hối hận. Em chỉ điểm tuy có thương vong nhưng ít nhất anh vẫn còn một người anh em đúng không?" Ánh mắt Hình Thiên sáng rực nhìn cô.
Bạch Nguyệt cảm giác mơ hồ giữa bọn họ cùng chảy một loại khí chất.
Loại khí chất này không phải là tình yêu, lại vượt xa tình bạn, càng giống như anh rất tin tưởng cô, chờ đợi, cùng với cảm giác đạt được khát vọng.
"Người lãnh đạo thông minh không phải dựa vào sự đàn áp mà phải dựa vào kêu gọi. Trong lịch sử có một tướng quân bất bại, gọi là Bạch Khởi. Ông bắt được bốn trăm nghìn quân Triệu, đội quân này chính là những người đầu hàng. Ông lo lắng bốn trăm nghìn người này sẽ trở thành tai họa ngầm. Nếu bốn trăm nghìn quân này cho ông dùng thì nước Tần sẽ có thế lực mạnh nhất."
"Nhưng bốn trăm nghìn quân này bị bất đắc dĩ trở thành nô lệ chiến tranh, trong lòng họ không phải là nước Tần."
"Chỉ cần nước Tần đối xử tốt với vợ, bố mẹ, con cái của bọn họ, cho bọn họ một cuộc sống tốt, có tương lai, không phải suy tính chuyện gì. Ý nghĩ giết bốn trăm nghìn người mang trên lưng, cuối cùng Bạch Khởi chưa già đã chết. Chúng ta làm việc không phụ lòng mình, không phụ trời đất, chung quy vẫn có rất nhiều biện pháp, quan trọng không phải là lựa chọn mà là lựa chọn sao cho không có sơ hở. Sợ hãi sẽ khiến trong người thấp thỏm lo âu, nhưng bày mưu tính kế lại khiến người ta trở nên vô tư."
"Anh không bày mưu tính kế được, cũng không làm việc mà không có sơ hở được. Bạch Nguyệt, quay về giúp anh." Hình Thiên mời.
"Em cũng chỉ biết về tâm lý học."
"Tâm lý học của em là đủ rồi, em có thể nhìn thấu lòng người chính là trợ giúp lớn nhất đối với anh. Anh sợ làm không cẩn thận, một mình anh biến mất cũng không sao, anh không có bố mẹ, không có con cái, ngay cả vợ cũng không phải của anh. Anh chỉ có một người anh em duy nhất, anh sợ sẽ làm liên lụy đến em và Lăng Kiệt."
Bạch Nguyệt hiểu, Cố Lăng Kiệt là anh em của anh, dù hai người bọn họ không liên quan đến nhau nhưng người khác sẽ liên kết bọn họ lại với nhau. Huống hồ, bọn họ lại còn hay liên lạc với nhau.
"Em sẽ giúp anh, chúng ta là người một nhà, có gì cần giúp, bất cứ lúc nào em cũng có thể ở bên cạnh anh." Bạch Nguyệt cam kết.
Hình Thiên nở nụ cười, vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn em, Tiểu Nguyệt."
"Là em phải cảm ơn anh, anh hai, anh nhất định sẽ trở thành Minh Quân trong lịch sử. Bởi vì anh là người rộng lượng, biết hy sinh, là người chịu lắng nghe lời người khác."
Hình Thiên hạ mắt xuống, anh không tốt như Bạch Nguyệt nói, nhưng trong lòng anh thật sự hy vọng Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt có thể hạnh phúc. Cố Lăng Kiệt hạnh phúc thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc."
Hình Thiên đã sắp xếp cho Bạch Nguyệt và Thẩm Diên Dũng gặp mặt nên máy bay không trực tiếp đi tới phủ Tổng thống mà đi tới nơi giam giữ Thẩm Diên Dũng.
Cô lờ mờ nhớ tới dáng vẻ của Thẩm Diên Dũng, rất đẹp, mê hoặc giống như yêu nghiệt. Khi anh ta cười lên khiến người khác không thể bỏ qua dáng vẻ tươi cười đó, cũng không hiểu sao mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Trong trí nhớ của cô, Lưu San rất ghét Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng dùng thủ đoạn không bình thường quấn lấy Lưu San. Lúc đó hai người còn có một đứa bé, chuyện này khiến những người khác đều không ngờ.
Dưới sự dẫn dắt của binh sĩ của anh, cô đã tới được phòng giam của Thẩm Diên Dũng.
Anh ta đang đọc sách, bên cạnh là một bình trà và một chiếc đèn bàn. Anh ta mặc áo sơ mi cùng với quần màu cà phê, ánh sáng rơi trên cơ thể của anh, không gian tràn đầy mùi hương của quyển sách.
Anh ta bây giờ hoàn toàn khác so với những gì trong trí nhớ của cô. Anh ta của bây giờ càng bình tĩnh, càng ổn định, càng thêm thâm trầm hơn.
Thẩm Diên Dũng phát hiện có ánh mắt đang nhìn anh ta, chậm rãi nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy Bạch Nguyệt anh ta nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."
Bạch Nguyệt đi tới, ngồi xuống chỗ đối diện với anh ta.
Thẩm Diên Dũng rót cho cô một chén trà: "Uống thử đi."
"Anh ở đây có khỏe không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Tình cảnh này vốn dĩ là không tốt, tôi chỉ có thể nghĩ cách trải qua tốt hơn một chút. Tình huống này cũng đã sớm dự liệu được, Hình Thiên không giết tôi, đã là quá nhân từ với tôi rồi." Thẩm Diên Dũng cười nhạt nói.
"Bây giờ Sở Dục Băng đang làm rất tốt, anh ta đã trở thành thế lực mới của nhà họ Thẩm rồi." Bạch Nguyệt cố ý nói.
“Lúc trước, nhà họ Thẩm đã tận lực bồi dưỡng ra anh ta. Sau khi tôi rớt đài, chắc chắn nhà họ Thẩm đặt hết kỳ vọng vào anh ta.”
Bạch Nguyệt cầm chén trà lên uống một ngụm, trà cũng không tệ lắm, mùi hương thơm ngát: "Anh đã rớt đài rồi, nếu Hình Thiên muốn đuổi tận giết cùng, nhà họ Thẩm đã sớm bị nhổ cỏ tận gốc rồi."
"Vì vậy, Hình Thiên đã nuôi hổ gây họa."
"Trách nhiệm của tôi là khiến cho anh ta không động tới người của nhà họ Thẩm, kể cả anh. Hình Thiên chuẩn bị thả anh ra, ngày mai hoặc ngày mốt."
"Vì cô?" Thẩm Diên Dũng ý vị sâu xa hỏi.
"Vì Hình Thiên, nếu anh ấy không muốn, không ai có thể thay đổi ý nghĩ của anh ấy. Thẩm Diên Dũng, Lưu San thích anh, chờ anh trở về, người khác có vong ân phụ nghĩa như thế nào cũng không liên quan. Chỉ cần bọn họ đi quá chừng mực, bại lộ dã tâm, tôi sẽ có cách đối phó. Nhưng tôi không hy vọng anh trở thành đối thủ của Hình Thiên. Vì để thả anh ra, Hình Thiên đã phải gánh chịu rất nhiều hậu quả, tôi và Cố Lăng Kiệt cũng phải gánh chịu rất nhiều. Chúng tôi đặt niềm tin lên người anh." Bạch Nguyệt thành khẩn nói.
Thẩm Diên Dũng cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.