Chương 933: Tôi Càng Hy Vọng Anh Chết Hơn
CHƯƠNG 933: TÔI CÀNG HY VỌNG ANH CHẾT HƠN
“Đã ngâm trong nước một tiếng rồi, nếu còn ở trong nước nữa em sẽ thiếu dưỡng khí.” Hạng Thịnh Duật nói.
Cô từ lâu đã thiếu dưỡng khí rồi, ngực khó chịu vô cùng.
“Quần áo tôi vẫn còn trong ao, anh vớt lên cho tôi.” Mục Uyển nhíu mày.
“Bộ quần áo đó không mặc được nữa rồi, tôi cho người mang bộ mới tới.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng.
“Dù sao cũng phải mặc quần áo mới ra ngoài được.” Mục Uyển xấu hổ.
Hạng Thịnh Duật đi tới cửa rồi thả cô xuống.
Trong tủ thủy tinh có để rất nhiều khăn tắm trắng sạch sẽ, Hạng Thịnh Duật lấy ra một cái cuốn lên bụng rồi nhìn cô.
Mục Uyển xoay người cầm hai cái khăn tắm quấn toàn thân.
Cô không quen không mặc gì trước mặt Hạng Thịnh Duật, càng không thích không mặc gì trước mặt anh ta, quấn quanh người xong: “Tôi tự đi được rồi, không cần anh bế.”
“Tôi rút lại lời nói lúc nãy.” Ánh mắt Hạng Thịnh Duật sáng quắc nhìn cô.
“Cái gì?” Mục Uyển nhíu mày.
Hạng Thịnh Duật cong môi lên: “Thể lực của em vẫn còn có thể.”
“Lưu manh.” Mục Uyển vung tay lên, Hạng Thịnh Duật dễ dàng bắt được tay cô lại: “Đàn ông không lưa manh, dậy thì không bình thường. Em chưa nghe câu nói này à?”
Mục Uyển không muốn quan tâm anh ta, ra ngoài.
Bên ngoài lạnh hơn bên trong rất nhiều, không khí cũng trong lành tươi mới hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh lại nhiều, cô phải tìm cơ hội gọi cho Hình Thiên, cho dù là thật hay giả thì cũng cần phải báo cho anh một câu.
Chỉ là, bây giờ cô và Hạng Thịnh Duật như này, cô không còn mặt mũi nào đối diện với Hình Thiên nữa, trong lòng bỗng nhiên nặng trịch.
Trên vai bỗng nhiên ấm áp, một chiếc áo lông vũ màu đen được choàng lên người cô.
Mục Uyển quay đầu thấy Hạng Thịnh Duật cũng mặc áo lông vũ giống y như chiếc trên người cô, cười như không cười nhìn cô: “Sao vậy, đang nghĩ làm sao để mật báo tin tức cho Hình Thiên à?”
Mục Uyển thật sự rất ghét Hạng Thịnh Duật, dường như cái gì anh ta cũng đoán ra được, không thể giấu anh ta được thứ gì.
“Tôi nghĩ gì quan trọng không? Ró ràng là anh nghĩ gì càng quan trọng hơn.” Mục Uyển lạnh lùng nhìn anh ta, thâm trầm nói.
“Gọi đi, tôi cho phép em gọi.” Hạng Thịnh Duật bộ dạng không sao cả nói.
Mục Uyển không hiểu, càng lo lắng là một cái bẫy, con người Hạng Thịnh Duật thâm sâu khó lường, chuyện anh ta đối tốt với bạn, chưa chắc đã là tốt, ngược lại còn xấu xa hơn một tầng.
Anh ta cho cô gọi, cô ngược lại không dám gọi.
“Anh để tôi thông báo cho Hình Thiên, không lo lắng tổ chức khủng bố kia sẽ báo thù anh sao?” Mục Uyển hồ nghi hỏi.
“Em gọi rồi thì người đầu tiên họ muốn báo thù sẽ là em, có được không? Tôi sợ cái gì.” Hạng Thịnh Duật cà lơ phất phơ nói.
“Anh thật sự bán vũ khí cho tổ chức khủng bố rồi à?” Mục Uyển truy vấn.
“Nước M là nước trung lập, chúng ta mở cửa lớn làm ăn, bọn họ đưa ra số tiền lớn đương nhiên tôi sẽ bán.” Hạng Thịnh Duật nhún vai.
“Chú nhỏ của tôi biết chuyện này không?”
“Hạng gia có hai bộ phận, một bộ phận do chú nhỏ của em quản lý, một bộ phận do tôi quản lý, người lớn Hạng gia đều biết, lộ trình nên đi, tôi sẽ đi bình thường, làm sao vậy? Em lấy chú nhỏ ra đè ép tôi à?!” Hạng Thịnh Duật cong khóe môi, làm như hiểu rõ nhìn Mục Uyển: “Cần dùng điện thoại tôi gọi cho Hình Thiên không? Hửm?”
Cô thật sự tin tưởng năng lực Hình Thiên, khi anh chưa làm Tổng thống đã là một tướng quân, cho dù làm Tổng thống rồi cũng chỉ có chuyện của cô là một thất bại trong cuộc đời anh.
Nhưng dù chỉ một chút nguy hiểm thôi cô cũng không muốn anh gặp phải.
“Tôi tự có điện thoại.” Mục Uyển về phòng thay quần áo, thay quần áo của mình rồi gọi cho Hình Thiên.
Một tiếng chuông, đầu dây bên kia Hình Thiên đã nghe máy.
“Uyển Uyển, em vẫn ổn chứ?” Hình Thiên hỏi.
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh, lòng cô đau nhói giống như bị ai bóp chặt, không thể hô hấp.
“Uyển Uyển.” Hình Thiên lo lắng gọi.
Mục Uyển hoàn hồi: “Em vẫn ổn, Hình Thiên, có chuyện này, có phải ngày mai anh muốn đến nước Z không?”
“Ừ, có vài việc tương quan cần đi hiệp thương, làm sao vậy?”
“Có một tổ chức khủng bố mua vũ khí sắc bén của Hạng gia muốn tập kích anh.”
“Anh biết, những người đó đã bị bắt, vũ khí cũng đã bị thu lại toàn bộ rồi.” Hình Thiên nói.
“Ừm?” Trong lòng Mục Uyển ‘lộp bộp’, đuôi mắt nhìn Hạng Thịnh Duật đứng cạnh cô.
Hạng Thịnh Duật ý vị thâm trường nhìn cô, khóe môi cong lên, có vẻ hiểu rõ.
Mục Uyển hiểu rồi, anh ta cố ý nói với cô tin cũ này là để thăm dò tấm lòng thật sự của cô.
Cô cũng kéo lên nụ cười, đứng trước mặt Hạng Thịnh Duật nói với Hình Thiên: “Mọi thứ cẩn thận vẫn hơn, em nghe nói Hạng Thịnh Duật đã quay hình em, anh ta cấu kết với Sở Dã Bạch làm chuyện xấu, anh chú ý an toàn.”
Mục Uyển cúp điện thoại.
“Em là đang thân ở đây mà lòng ở kia?” Hạng Thịnh Duật u ám hỏi, dựa lên cái thùng, ánh mắt tối tăm nhìn Mục Uyển.
“Điều này không phải rất dễ thấy sao? Nếu không phải bị anh lừa thì bây giờ giờ tôi vẫn đang an ổn làm phu nhân Tổng thống, tôi không hận anh, lẽ nào anh còn muốn tôi phải yêu anh?” Mục Uyển không chút sợ hãi nhìn thẳng Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng: “Phu nhân Tổng thống năm năm không phát sinh quan hệ, không biết có gì mà em lại muốn làm đến thế?”
“Người có mưu đồ vốn dĩ chỉ là mong muốn địa vị cao, đừng nói với tôi anh cưới con gái phu nhân Lan Ninh làm Tổng thống là vì anh yêu con gái bà ấy, mà không phải chỉ vì muốn làm vua!” Mục Uyển càng trào phùng hơn.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt eo Mục Uyển, kéo cô vào lòng mình: “Cho nên, chúng ta là cùng một loại người, đã định trước sẽ đi cùng nhau. Tôi cho em quyền lợi, địa vị không hề ít hơn Tổng thống đại nhân nước A, đi theo tôi, chúng ta cùng nhau đứng trên đỉnh thế giới, quan sát toàn cầu.”
Mục Uyển đẩy tay anh ta ra: “Tôi càng sợ anh sẽ nhân lúc tôi không chú ý mà đẩy tôi từ trên đỉnh thế giới xuống, leo càng cao té càng đau.”
Hàng Thượng Duật đang muốn nói gì lại bị Mục Uyển cướp lời: “Ồ, không đúng, anh không cần nhân lúc tôi không chú ý, anh cũng có thể quang minh chính đại đẩy tôi xuống, dù sao tôi cũng không phải đối thủ của anh.”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười nhẹ: “Em vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng là dáng vẻ tôi thích.”
Mục Uyển mím môi không nói gì, gắt gao nhìn anh ta.
“Nói mệt rồi, đi ăn thôi.” Hạng Thịnh Duật đi trước.
Mục Uyển nhìn theo bóng lưng anh ta.
Lòng dạ và tâm cơ anh ta sâu không lường được.
Cô đã cùng Hình Thiên cố ý nói anh ta rồi mà anh ta lại quá mức bình tĩnh, không phải chuyện tốt.
Hạng Thịnh Duật đi ra được mười mét thì dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn đứng đó không hề động đậy, phòng bị nhìn anh ta.
Anh ta cong mội cười, đi về phía cô, giọng nói tăng thêm vài phần tà nịnh: “Sao thế, bị tôi làm đến mức không đi được nữa rồi à?”
Mục Uyển xấu hổ, vung tay về phía mặt anh ta.
Anh ta nắm cổ tay cô, thuận thế bế cô lên, ánh mắt càng tà tứ: “Sau này làm vài lần nữa sẽ quen thôi, số lần nhiều hơn em sẽ không đau nữa.”