Chương 207: Chúng Ta Đừng Tranh Cãi Nữa, Được Không?
CHƯƠNG 207: CHÚNG TA ĐỪNG TRANH CÃI NỮA, ĐƯỢC KHÔNG?
Cố Lăng Kiệt hoàn toàn chấn động nói: “Em nói anh cưỡng bức em? Chúng ta có con sao?”
“Đứa bé đã chết rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Em.” Cố Lăng Kiệt cảm thấy mình như bị sét đánh trúng, rất lâu vẫn không thể tỉnh táo lại được: “Sao em không nói cho anh biết?”
“Anh có nói cho em biết Chu Hân Ly còn sống không? Anh có nói cho em biết là anh ở bên cạnh Chu Hân Ly đến nửa đêm không? Anh có nói cho em biết anh đưa cô ấy đi bệnh viện không?” Bạch Nguyệt lớn tiếng lên án xong lại đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.
Đã sắp chia tay rồi còn cố chà đạp lên đối phương là hành vi rất ấu trĩ, hại người lại chẳng lợi mình.
Cô bình tĩnh lại: “Bây giờ đã không sao nữa rồi. Em đã hủy bỏ đăng ký bên Ủy ban nhân dân, cũng xé giấy kết hôn rồi. Bây giờ em và anh đều là người độc thân, anh đi chăm sóc cô ấy đi.”
“Em nói gì?” Tim Cố Lăng Kiệt thắt lại. Đây là lần đầu tiên anh không kìm chế được, nắm chặt cánh tay của cô như muốn bẻ gãy: “Ai cho em có quyền làm vậy? Anh có đồng ý ly hôn sao?”
Bạch Nguyệt liều mạng kéo tay của mình ra. “Chúng ta không phải là ly hôn, mà chưa có thật sự kết hôn.”
“Em rõ ràng là hồ đồ rồi.” Cố Lăng Kiệt thả tay ra.
Theo quán tính, Bạch Nguyệt ngã mạnh xuống đất và choáng váng trong giây lát, suýt nữa thì ngất đi. Cô cố gắng chống đỡ, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt đầy oán trách.
Anh ôm ôm ấp ấp những cô gái khác, đối với cô lại hết đẩy tới đánh như vậy.
Một người đàn ông cũng chỉ có thể tuyệt tình như thế mà thôi.
Trong lòng Cố Lăng Kiệt còn đau hơn chính mình bị ngã. Anh đi tới đỡ cô dậy.
Nhưng Bạch Nguyệt hất tay anh ra.
Cố Lăng Kiệt cảm giác lòng bàn tay hơi dính dính nên liếc nhìn xuống, không ngờ thấy cả bàn tay đều là máu.
Tim anh đau đớn và nhìn về phía Bạch Nguyệt hỏi: “Em bị sao vậy?”
Bạch Nguyệt tự mình đứng lên.
Cố Lăng Kiệt quát lớn với bên ngoài: “Nhanh gọi bác sĩ qua đây.”
“Anh gọi bác sĩ ở đây là muốn để cho Lưu San lo lắng hay muốn Tô Tiểu Linh chê cười em?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Chúng ta đừng tranh cãi nữa, được không? Anh không nói cho em biết là vì không muốn em lo lắng thôi. Anh sẽ xử lý tốt chuyện của Chu Hân Ly.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
“Anh kẹp ở giữa hai trách nhiệm như vậy sẽ thật sự rất phiền. Cố Lăng Kiệt, anh đừng sống vì trách nhiệm nữa, anh nên sống vì chính mình đi. Em sẽ rời đi. Anh cố gắng chăm sóc cho Chu Hân Ly, đừng vì sự do dự của anh mà lại tổn thương cô ấy nữa. Trách nhiệm của anh đã làm cho quá nhiều người bị tổn thương rồi đấy.” Bạch Nguyệt cố cười và nâng vali dậy.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, trong mắt đã có ánh nước: “Em đừng đi.”
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh: “Anh sắp xếp cho em một nơi ở. Em đã từng nói rồi, em sẽ không làm ảnh hưởng tới việc công. Nếu như anh cảm thấy em không thích hợp để làm việc ở đây thì cứ nói ra, cũng không có vấn đề gì cả.”
Cố Lăng Kiệt không muốn cô dọn ra ngoài: “Em cứ phải ngang bướng với anh như vậy sao?”
Bạch Nguyệt kéo tay anh ra: “Em làm vậy không phải là ngang bướng với anh, mà đã thất vọng về anh rồi. Thật ngại quá, ngài Cố, em không có lòng tin để có thể sống cùng với anh nữa. Con người em có một khuyết điểm là lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Em đặc biệt rất chú ý tới việc chồng mình đi chăm sóc người phụ nữ khác, cho dù đó là vì trách nhiệm hay là thích cũng vậy, em đều sẽ không thích!”
Cố Lăng Kiệt thả tay ra, ánh mắt nặng nề, sâu không thấy đáy. Anh mở cửa và dặn dò người lính cần vụ: “Cậu đi quét dọn viện phía tây cho tôi và để bà Bạch ở lại đó.”
“À, vâng.” Lính cần vụ thấy vẻ mặt thủ trưởng rất tệ, lại nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt cũng không tốt, anh ta buồn bực quay đầu rời đi.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô: “Bây giờ em cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Bản thân em là bác sĩ hẳn phải biết mình cần thuốc gì. Em viết cho anh, anh tới phòng chăm sóc y tế lấy thuốc cho em.”
Bạch Nguyệt quả thật không còn sức lực để đi nữa.
Cô dứt khoát viết đơn thuốc và đưa cho Cố Lăng Kiệt.
“Em tạm thời nghỉ ở phòng khách đi.” Cố Lăng Kiệt nhận lấy đơn thuốc và nói.
Bạch Nguyệt gật đầu và xoay người, đi về phía phòng khách.
Cố Lăng Kiệt siết chặt nắm đấm, trên bàn tay đã nổi gân xanh.
Anh cố ý nói là bà Bạch và phòng khách, nhưng cô không hề có phản ứng gì. Anh thật sự bị đá rồi sao?
Cố Lăng Kiệt tiện tay hất bình hoa trên bàn xuống đất, đôi mắt đỏ lên và ra cửa gọi điện thoại: “Trong một phút, tìm số điện thoại của Chủ tịch Ủy ban nhân dân cho tôi.”
Trong một phút, trung tá Tống đã gửi số điện thoại của Chủ tịch Ủy ban nhân dân cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gọi đi, giọng điệu đặc biệt không tốt: “Tôi là Cố Lăng Kiệt của quân khu đặc chủng. Sáng hôm qua, tôi và vợ tôi đã kết hôn ở chỗ ông. Vợ tôi nói các người chưa lưu vào hồ sơ, vậy là có ý gì? Là bên Ủy ban nhân dân các ông làm việc sơ suất hay có thể coi hôn nhân là trò đùa hả?”
“À, hóa ra là chuyện này sao? Nói vậy, hôm qua kết hôn thì nhanh nhất phải một tuần lễ sau mới được lưu vào trong hồ sơ. Để tôi đi kiểm tra một chút.” Chủ tịch Ủy ban nhân dân báo cáo.
“Ba phút sau phải cho tôi câu trả lời. Tôi muốn được lưu vào hồ sơ ngay lập tức.” Cố Lăng Kiệt nóng nảy nói.
Sau đó, anh lạnh lùng đi tới phòng chăm sóc y tế.
Tô Tiểu Linh thấy Cố Lăng Kiệt đi qua liền đứng lên, nhìn anh say đắm.
Cố Lăng Kiệt không hề liếc nhìn cô ta mà đưa đơn thuốc cho Lưu San, trầm giọng nói: “Cô lấy giúp mấy loại thuốc này.”
Ánh mắt Tô Tiểu Linh trở nên ảm đạm và ngồi xuống ghế, kéo ngăn kéo ra lấy đơn từ chức đưa cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
“Tôi cảm thấy mình không nên ở lại đây nữa.” Tô Tiểu Linh nói và quan sát vẻ mặt của Cố Lăng Kiệt.
Mặt anh vẫn không lộ cảm xúc: “Cô cứ nộp đơn từ chức cho lãnh đạo trực tiếp của cô, anh ta sẽ xử lý. Sau khi nộp xong thì cô có thể đi.”
Tô Tiểu Linh nghe thấy anh không hề có ý giữ lại thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta đã chờ người đàn ông này suốt mấy chục năm, không ngờ anh lại quá mức tuyệt tình, từ trước đến nay chưa từng cho cô ta chút hi vọng nào.
“Cố Lăng Kiệt, tôi nguyền rủa anh cả đời không có được cô gái mình yêu.” Tô Tiểu Linh lạnh lùng nói và đi lướt qua Cố Lăng Kiệt.
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt càng thêm khó coi, nắm tay siết chặt.
Lưu San cũng sợ Cố Lăng Kiệt, dứt khoát đưa thuốc cho anh luôn.
Cô ấy cảm thấy Bạch Nguyệt thích người khác cũng tốt, còn về Cố Lăng Kiệt thì vẫn là thôi đi.
Cố Lăng Kiệt nhận lấy thuốc và xoay người đi ra ngoài thì điện thoại di động đổ chuông. Anh thấy là Chủ tịch Ủy ban nhân dân gọi tới liền vội vàng nghe máy.
“Thế nào rồi?” Cố Lăng Kiệt gấp gáp hỏi.
“Chuyện đó, xin lỗi thủ trưởng, nhân viên của chúng tôi đã bỏ sót thông tin kết hôn của ngài, ngài và vợ ngài có thể quay lại bổ sung được không?” Chủ tịch Ủy ban nhân dân nơm nớp lo sợ nói.
“Cái gì? Các người bỏ sót tờ đăng ký à!!! Không có cái này thì không thể lưu vào hồ sơ sao?”
“Máy tính hình như xảy ra chút vấn đề nên không tìm được hình quét về giấy kết hôn của các ngài. Ngay cả ảnh chụp của ngài và vợ ngài cũng không thấy. Không có những cái này thì không thể lưu vào hồ sơ được. Nếu như ngài quá bận có thể cho người cầm giấy kết hôn qua, không cần ngài phải tự mình tới đâu.” Chủ tịch Ủy ban nhân dân dè dặt nói.
Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
Như vậy thật vừa khéo, hình như anh vừa bị cô vứt bỏ rồi.