Chương 1071: Anh Ta Hôn Em Thì Ngọt Như Ăn Mật, Tôi Hôn Em Lại Ghét Bỏ Giống Như Rác Rưởi
CHƯƠNG 1071: ANH TA HÔN EM THÌ NGỌT NHƯ ĂN MẬT, TÔI HÔN EM LẠI GHÉT BỎ GIỐNG NHƯ RÁC RƯỞI
Mục Uyển xoa bụng và liếc nhìn đồng hồ: “Sắp đến chín giờ rồi."
"Hình Thiên."
"Uyển Uyển."
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng.
Mục Uyển sợ Hình Thiên giữ lại, cô không muốn từ chối. nhưng nếu như cô ở lại, không chừng Hạng Thịnh Duật sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Bây giờ cô lại tắt điện thoại, Hạng Thịnh Duật chắc chắn đã đỏ mắt.
Cô nhất định phải đi xử lý.
Cho nên cô giành nói trước: “Em phải đi rồi."
Hình Thiên nhìn cô thật lâu rồi mới nói: “Sau khi em quyết định được hành trình thì gọi điện thoại cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi tiễn em."
"Không cần đâu, ngày mai anh đừng tới tiễn em." Mục Uyển từ chối, không muốn anh nhìn thấy sự khó xử của cô, một mình cô sẽ xử lý được.
"Sao vậy?" Hình Thiên hỏi: “Anh tiễn em cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
"Nhưng em lại không nỡ." Mục Uyển cười gượng nói.
"Không nỡ thì em lại không cần đi nữa." Hình Thiên nhắc lại chuyện xưa.
Mục Uyển không nói gì chỉ mỉm cười, bỏ qua đề tài này và đứng lên nói: “Vậy em đi thay quần áo đây. Em rất thích cái váy dạ hội này nên sẽ mang đi."
"Vậy để tôi đưa em về khách sạn, chuyện này không có vấn đề gì chứ?" Hình Thiên đi theo.
"Anh đưa em tới khách sạn sẽ lại cần tới hàng rào bảo vệ, lại là bộ đội vũ trang, quá rắc rối, một mình em qua sẽ tiện hơn. Hình Thiên, chờ em trở về nước, chúng ta lại nói chuyện qua video." Mục Uyển nói xong không để cho Hình Thiên có cơ hộ nói lại, cô đã xoay người đi vào trong phòng.
Cô thay quần áo xong liền cẩn thận xếp chiếc váy dạ hội của anh vào trong vali, xách va li đi ra.
Hình Thiên ngăn cản ở trước mặt cô, hỏi lại lần nữa: "Em thật sự không cần tôi đưa đi à?"
"Anh cố gắng giữ sức khỏe mới là thật." Mục Uyển nói xong liền đi qua anh.
Hình Thiên cầm lấy vali trong tay cô và đi ra cửa.
Vệ sĩ đã lái xe chờ sẵn ở bên ngoài. Cũng có vệ sĩ tới nhận lấy vali trong tay Hình Thiên bỏ vào trong cốp sau.
Hình Thiên tự mình mở cửa cho Mục Uyển: “Lát nữa tôi sẽ bảo Hắc Muội qua đó, cô ấy sẽ bảo vệ em."
"Ừ." Mục Uyển lên xe và vẫy tay chào Hình Thiên: “Anh nhanh vào trong đi, ngoài này rất lạnh, đừng để bị cảm đấy."
Hình Thiên đứng ở cửa, không chịu đi.
Chiếc xe chở Mục Uyển đã bắt đầu nổ máy, Mục Uyển nghĩ mình không quay đầu lại thì rời đi sẽ tự nhiên hơn một chút.
Nhưng xe chạy được khoảng năm trăm mét, cô vẫn không nhịn được liền quay đầu, thấy Hình Thiên còn đứng ở cửa, trong lòng cô có cảm giác chua chát hòa vào trong máu.
Lần này bọn họ chia ta không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!
Nhưng cô cũng chỉ có thể đi tiếp như vậy.
Hình Thiên, anh hãy mạnh khỏe nhé.
Chẳng bao lâu, vệ sĩ đã đưa Mục Uyển đến nơi.
Mục Uyển nói với người vệ sĩ: "Anh không cần đưa tôi đi nữa đâu, tôi có thể tự đi được."
Vệ sĩ gật đầu và lái xe rời đi.
Mục Uyển đi vào trong, trình thẻ căn cước và chuẩn bị vào ở.
"Phòng của cô đã được đặt trước rồi." Lễ tân mỉm cười nói.
"Cảm ơn." Mục Uyển nói xong liền nhận thẻ phòng do lễ tân đưa tới.
Cô trở về phòng và bật điện thoại lên.
Trên điện thoại di động có báo Hạng Thịnh Duật gọi tới. Cô thấy điện thoại còn một nửa pin nên chắc không thể dùng lý do hết pin được.
Hạng Thịnh Duật đã gọi tới vào lúc chín giờ.
Cô hít sâu một hơi và gọi lại cho Hạng Thịnh Duật.
Bên kia, Hạng Thịnh Duật cúp máy, không nhận.
Mục Uyển đặt điện thoại sang một bên. Cũng tốt, Hạng Thịnh Duật cho cô thời gian sạc điện, cô có thể dùng lý do hết pin.
Cô đi tắm, gội đầu, sau khi chuẩn bị tốt mới liếc nhìn điện thoại. Hạng Thịnh Duật vẫn không gọi điện lại.
Cô có hơi bất an.
Dựa theo những gì cô hiểu rõ về Hạng Thịnh Duật, cô làm anh ta khó chịu, anh ta nhất định sẽ làm cho cô càng không thoải mái hơn.
Cô rất lo lắng Hạng Thịnh Duật sẽ xuống tay với Hình Thiên nên kiên trì gọi điện thoại lại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật bên kia nghe điện thoại, âm trầm hỏi: "Chuyện gì?”
"Anh đang ở đâu?" Mục Uyển hỏi.
"A." Hạng Thịnh Duật cười giễu cợt một tiếng: “Sao lúc em đi với Hình Thiên thì không nghĩ tôi đang ở đâu chứ? Bây giờ em mới hỏi tới tôi, có phải đã muộn rồi không?"
"Anh vẫn luôn nhằm vào tôi, sao tôi lại không đi, còn ở lại đó mặc cho anh sỉ nhục sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật bên kia lại cúp máy.
Mục Uyển nổi giận, cầm điện thoại đập xuống giường.
Cô sợ sói phía trước lại sợ hổ phía sau nên chỉ đành thể làm ra được trò trống gì.
Lo lắng cái này, lo lắng cái kia, cuối cùng cái gì cũng không làm được.
Vậy cô dứt khoát chén mẻ cho vỡ luôn, nằm vật ở trên giường và nhắm mắt, trong đầu cô hiện ra cảnh tượng Hình Thiên bị trúng đạn liền thở dài và lại mở mắt ra.
Cho dù cảm giác lo lắng là rất nhỏ, nhưng vẫn còn.
Cô không có cách nào làm việc mà không để ý tới, đặc biệt là khi dính dáng đến Hình Thiên.
Cô gọi điện thoại ra ngoài: “Hình Thiên, em là Mục Uyển, bây giờ anh phái người chú ý Hạng Thịnh Duật 24/24 đi. Anh ta là người có thủ đoạn độc ác lại không chịu thiệt. Hôm nay anh ta chịu thiệt ở chỗ anh, trong lòng chắc chắn sẽ có ý định gây rối. Đặc biệt là ở phủ Tổng thống của anh, anh nhất định phải đề phòng nhiều hơn, đừng buông tha bất kỳ một góc nào. Nếu có thể, anh hãy dọn đi đi."
"Tôi nghĩ, anh ta đã ra tay rồi." Hình Thiên trầm giọng nói.
Gương mặt Mục Uyển tái nhợt: “Anh nói vậy là có ý gì?"
"Hôm nay có mấy trăm con rắn độc bò vào phủ Tổng thống, đã cắn mấy người cấp dưới của tôi bị thương rồi."
"Vậy anh không sao chứ?" Mục Uyển lo lắng nói.
"Không sao, mấy thứ đó không vào được phòng của tôi."
"Người kia có thể lặng lẽ thả nhiều rắn độc như vậy, chứng tỏ chỗ của anh đã không an toàn rồi."
"Phòng tôi có cài đặt hệ thống cảnh báo, chỉ cần bước vào mà không được tôi cho phép nó sẽ cảnh báo ngay." Hình Thiên giải thích.
Mục Uyển yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy em cúp máy trước đây."
"Ngày mai tôi đi làm sẽ yêu cầu chuyển ra khỏi phủ Tổng thống, em không cần lo lắng đâu."
"Được." Mục Uyển đáp một tiếng: “Những vệ sĩ kia không sao chứ?"
"Có huyết thanh dự trữ nên bọn họ được chữa trị kịp thời, không có việc gì."
"Ngày mai anh ra ngoài cũng phải chú ý đấy, đặc biệt là trên xe, phải cho người kiểm tra trước." Mục Uyển nhắc nhở.
"Thị vệ đều kiểm tra mỗi ngày rồi."
Hình Thiên là một người thận trọng, Mục Uyển tin tưởng anh có thể làm tốt hơn cô: “Vậy là tốt rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Em cũng đi ngủ đây."
"Ừ, chúc em ngủ ngon."
Mục Uyển cúp máy trước và đặt điện thoại ở bên gối.
Hạng Thịnh Duật đúng là ấu trĩ, anh ta còn có thể ấu trĩ hơn được nữa sao?
Cô nhắm mắt lại và suy nghĩ miên man, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô cảm giác bên cạnh có người nằm xuống liền kinh ngạc lập tức mở mắt ra và lăn xuống giường, đạp phải thứ gì đó trơn trượt. Trong đầu cô lập tức hiện lên tin tức là rắn, liền nhảy lên trên giường.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha." Hạng Thịnh Duật cười sung sướng.
Mục Uyển nổi giận, đánh về phía trên người anh ta: “Anh có bệnh sao? Anh có bị thần kinh không vậy? Đêm hôm khuya khoắt anh cảm thấy dọa người như vậy là vui lắm sao?"
Hạng Thịnh Duật cầm tay của cô: “Em nói ai có bệnh?"
"Anh!!!" Mục Uyển hoàn toàn không tỏ ra yếu kém nói.
Hạng Thịnh Duật hôn lên môi cô.
Mục Uyển né tránh.
Anh ta cũng nổi giận, giữ chặt gáy của cô và chặn đôi môi của cô lại, thò lưỡi vào trong miệng cô.
Mục Uyển giãy giụa, phiền não, cố đẩy anh ta ra nhưng không đẩy được nên cắn thẳng vào đầu lưỡi của anh ta.
Hạng Thịnh Duật bị đau mới thả cô ra, nắm cằm của cô: “Sao vậy? Anh ta hôn em liền thấy ngọt như ăn mật, tôi hôn em lại vứt bỏ như vứt đồ cũ rách à?"