Chương 975: Uyển Uyển, Tôi Lấy Em
CHƯƠNG 975: UYỂN UYỂN, TÔI LẤY EM
“Anh không chịu cưới tôi, năm ay tôi đã 26 rồi, sao cô đơn cả đời được? Phải nhân lúc còn trẻ, lấy một người có điều kiện tốt một chút, đến lúc tôi tuổi cao rồi, sợ là không ai thèm lấy nữa.” Mục Uyển nói, cười lạnh một tiếng.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chăm chú: “Muốn tôi lấy em thật à?”
“Đương nhiên rồi, tôi nhớ lúc trước khi chưa về nước M, tôi đã hỏi anh rồi.” Mục Uyển khiêu khích.
“Tôi lấy em.” Ba chữ này, phát ra từ miệng anh, nghiêm túc mà kiên định, không giống như đang đùa.
Mục Uyển khựng lại, tim hẫng một cái, ngạc nhiên mà nhìn anh, muốn tìm ra chút manh mối nào đó trên biểu cảm anh, nhưng không tìm được.
Ánh mắt anh như vực sâu vạn trượng, không nhìn ra được chút gì.
“Anh không lấy phu nhân Lan Ninh nữa?” Mục Uyển nghi ngờ.
“Có chứ, lấy rồi lại ly hôn là được, cho tôi 10 năm.” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói, nhìn cô, đi về phía cô.
Mục Uyển tránh mặt, bật cười một tiếng.
Mười năm.
Chẳng lẽ anh li hôn rồi, lại lấy cô…
Hay là đợi anh lên làm Quốc Vương, có quyền lực ổn định rồi sẽ lấy cô…
Hoặc đợi đến cô già đi, không còn gì cả, mới lấy cô…
Ha ha.
“Ngại quá, tôi không có thời gian ở bên anh tận mười năm, mười năm sau tôi gần 40 rồi, anh lấy tôi?” Mục Uyển quay người, tắt bếp.
Hạng Thịnh Duật đứng đằng sau cô, âm trầm nhìn bóng dáng cô bên cửa sổ: “Chỉ cần em nghe lời, chuyện tôi hứa với em, chắc chắn sẽ làm được. Mười năm sau, em không chỉ được trở thành Hoàng hậu, trở thành kỳ tích của thế giới, tôi sẽ còn khiến Hoàng Hậu các nước khác phải phủ phục dưới chân em nữa, lúc đó, em chỉ dưới một người nhưng trên vạn người.”
Mục Uyển lạnh nhạt nhìn bóng dáng anh trong gương, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh: “Anh còn thiếu người ngoan ngoan nghe theo anh à? Đi mà lừa mấy đứa con nít ấy.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật bỗng lóe lên ánh sáng sắc như đao, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng anh: “Em cứ muốn đấu với tôi, thú vị không hả?”
“Vô vị.” Mục Uyển nói: “Rất vô vị.”
“Đừng đi xem mắt.” Hạng Thịnh Duật nhướng mày, nheo mắt: “Nếu không, em sẽ hối hận đấy.”
Mục Uyển đẩy tay anh ta ra: “Anh biết đấy, dù là chuyện gì đi nữa, tôi chưa từng hối hận, hối hận không có tác dụng gì cả.”
“Vậy nên em đã quyết rồi?”
“Lòng tôi đã quyết.” Mục Uyển cong môi, u sầu nhìn anh ta.
Hạng Thịnh Duật cắn răng, ánh mắt như có tia lạnh lẽo: “Em tưởng như vậy là tôi sẽ không động vào em sao? Em làm quá nhiều thứ vì Hình Thiên rồi!”
Nhưng ngay sau đó, anh ta kiềm chế mình lại, khóe miệng giật giật, ánh mắt đầy hàm ý, quay người, ra khỏi cửa, lái xe chạy đi.
Hắc Muội đợi anh ta đi rồi, mới hoàn hồn: “Phu nhân, anh ta có ý gì?”
Mục Uyển không muốn suy nghĩ gì về lời của Hạng Thịnh Duật.
Lời của anh ta khiến người ta nổi cả da gà, càng nghĩ, càng bất an, cái nỗi sợ ấy khiến người ta tê dại cả da đầu, dần dần phát run, mất đi ý chí.
“Lời anh ta nói, em coi như chưa nghe thấy đi. Chúng ta ăn tối thôi.” Mục Uyển nói.
“Vậy có rán lòng heo nữa không?” Hắc Muội hỏi.
Mục Uyển lại bật bếp: “Chúng ta ăn ở bếp luôn đi, tôi trông bếp.”
“Vâng.” Hắc Muội giúp cô sắp cơm.
Mục Uyển ăn xong, trong lúc trông bếp, cô bảo Hắc Muội dạy cô chút võ.
Học những cái này, sau này mới bảo vệ tốt bản thân mình được.
Luyện đến 8 giờ, lòng heo đã làm xong.
Cô đổ đầy vào bình giữ nhiệt, bảo Hắng Muội đưa cho Hạng Vũ Thái, nhắc nhở cô ấy nhất định phải đưa đến tận tay Hạng Vũ Thái.
Hắc Muội đi rồi, cô lên tầng chuẩn bị tắm, vừa mới mở cửa, đã thấy Hạng Thịnh Duật ngồi trên xô- pha, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh học mấy trò nhảy tường trèo cửa sổ này từ khi nào vậy?” Mục Uyển giễu cợt nói, đến tủ tìm quần áo thay.
“Đến đây.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Mục Uyển chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cô lấy quần áo, đi vào phòng tắm.
Cô khóa cửa, nhưng cửa chưa kịp khóa, Hạng Thịnh Duật đã đẩy cửa.
Sức cô không so được với anh, cửa bị đẩy vào.
Hạng Thịnh Duật bước vào, khóa cửa.
“Anh đã biết là tôi sắp đi xem mắt rồi.” Mục Uyển nhíu mày nói.
Hạng Thịnh Duật khóa cô lại, mặt đanh lại, không nói gì.
“Nếu để nhà họ Mặc biết anh cưỡng bức con dâu tương lai của họ, bọn họ sẽ không ủng hộ anh nữa.” Mục Uyển nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô đăm đăm, mím môi.
Mục Uyển thật sự không biết anh ta đang nghĩ gì: “Trong lòng anh phải biết rõ, rời xa tôi, mới có lợi cho anh.”
Hạng Thịnh Duật cởi áo mình ra.
Mục Uyển bị hành động này của anh dọa sợ, vô thức lùi lại.
Đằng sau là bồn tắm, cô không thể lùi nữa.
Hạng Thịnh Duật giễu cợt mà cong môi: “Em tưởng, em có thể đến được buổi xem mắt ngày mai à?”
Mục Uyển nghe được anh đang cảnh cáo, ép mình bình tĩnh lại: “Vậy anh tưởng, tôi chỉ có một lựa chọn là nhà họ Mặc thôi à?”
Đôi tay đang cởi áo của Hạng Thịnh Duật hơi dừng lại, trong mắt như có ánh lửa đang cháy lên, muốn nuốt cô vào bụng, anh cắn răng cắn lợi nói: “Em là người phụ nữ của tôi.”
“Tôi không bằng lòng, anh có được tôi thế nào, lòng anh rõ nhất.” Mục Uyển phản bác.
“Muốn chơi à, tôi chơi với em.” Hạng Thịnh Duật lạnh nhạt nói, rồi vứt áo lên móc treo.
Mục Uyển nhìn xung quanh, không có chỗ nào trốn được.
Cô cũng biết mình không thoát được, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Anh đi ra ngoài.”
Anh ta cởi thắt lưng quần, âm u mà nhìn cô, tiếp tục động tác của mình.
Mục Uyển thật sự sợ rồi: “Hôm nay anh hơi quá đáng rồi.”
“Em, làm tôi rất khó chịu.” Hạng Thịnh Duật giọng lạnh như băng.
“Muốn thoải mái thì đi mà tìm người khác.” Cô chạy ra phía cửa.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy eo cô, đặt một tay lên người cô.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta sỉ nhục như vậy, Hình Thiên còn chưa từng làm vậy với cô.
Cô tức giận giãy giụa: “Hạng Thịnh Duật anh bỏ tôi ra, dưa xanh thì chát, cưỡng ép tôi anh sẽ hối hận.”
Con ngươi của Hạng Thịnh Duật đầy tơ máu, hắn cố nén cơn giận, sắp nổ tung dưới sự khiêu khích của cô: “Tôi thích cưỡng ép đấy, em không biết à? Người ta càng không muốn, tôi lại càng thích, em nghe theo tôi, tôi mới có thể thả em ra.”
“Anh nằm mơ!”
Khoảng khắc đó, như có thứ gì tràn vào trong đầu anh ta, anh xé rách quần áo cô, như muốn xé rách sự cương ngạnh của cô vậy.
Mục Uyển nghe tiếng quần áo mình bị xé ra, giây phút ấy cô thực sự sợ hãi, thần kinh trong đầu lạnh cả đi.
Cô biết cô không thoát được, nhưng nếu cứ như này, Hạng Thịnh Duật sẽ ăn sạch cô mất.
“Để tôi tắm đã, để toi tắm đã.” Cô gấp gáp nói.
Hạng Thịnh Duật dừng tay, sao có thể không biết đây là kế hoãn binh của cô.
Nhưng cô không có cứu viện, mọi thứ anh ta nắm chắc trong tay.
Anh thả tay ra, ánh mắt âm trầm.
Mục Uyển lập tức đứng thẳng lên, kéo rèm buồng tắm lại, phòng bị mà nhìn anh ta.
“Nếu em làm tôi vui, tôi sẽ nói cho em biết kế hoạch tiếp theo, liên quan đến Hình Thiên.” Hạng Thịnh Duật thản nhiên nói, nhìn cô chằm chằm.