Chương 832: Cuộc Sống Của Họ
CHƯƠNG 832: CUỘC SỐNG CỦA HỌ
“Xin lỗi, chúng tôi phải xin ý kiến của thủ trưởng đã, xin đợi một chút.”
“Để tôi gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.” Thẩm Diên Dũng nói xong, dùng chiếc điện thoại trước đó Cố Lăng Kiệt đưa để gọi.
“Cố Lăng Kiệt, là tôi, Thẩm Diên Dũng đây, anh đã biết việc đó chưa?” Thẩm Diên Dũng thấp giọng hỏi.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp, thiên nhãn và người của anh theo Thẩm Diên Dũng 24/24, đương nhiên biết rõ.
“Tôi luôn ghi ơn việc anh giúp đỡ tôi, nhưng đến đây là được rồi, những việc tiếp theo, không cần anh thay tôi sắp xếp, tôi sẽ tự mình giải quyết.” Thẩm Diên Dũng kiên định nói.
“Anh ở nước D quá nguy hiểm.”
“Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, nước D cũng là nơi người của tôi ẩn nấp nhiều nhất.”
Cố Lăng Kiệt hơi trầm mặc, trầm giọng nói: “Tôi sẽ dặn người đưa cho anh 30 tỷ, có việc gấp hay nguy hiểm thì liên lạc với tôi, người của tôi tạm thời cũng sẽ ở nước D.”
“Haha.” Thẩm Diên Dũng nở nụ cười: “Cảm ơn, tiền thì không cần đâu, mấy chục tỷ này tôi vẫn có, lát nữa tìm một nơi bí mật và cho tôi xuống xe.”
“Thật sự không cần người của tôi bảo vệ? Giang Hành Duật sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu.”
“Tiếp theo đây, ông ta muốn tìm tôi cũng rất khó, chuyện của tôi không cần nhúng tay vào, như vậy đi, tôi cúp máy đây, anh nói với thuộc hạ của anh đi, thả tôi xuống bên đường, còn nữa, chúc anh và Bạch Nguyệt mãi mãi hạnh phúc bên nhau.” Thẩm Diên Dũng cong khóe môi, trong mắt ẩn giấu sự bi thương, hút lấy tất cả ánh sáng, ánh mắt trở nên u tối.
“Biết rồi.” Cố Lăng Kiệt cũng không ép anh ta nữa, gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo họ thả anh ta đi.
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn anh, đợi Cố Lăng Kiệt nói.
Anh nhìn Bạch Nguyệt, khẽ thở dài: “Thẩm Diên Dũng hy vọng có thể tự giải quyết chuyện của bản thân, không cần chúng ta nhúng tay vào.”
“Em lo lắng anh ta sẽ gặp nguy hiểm, cũng lo lắng anh ta sẽ làm hại Lưu San, thật là mâu thuẫn mà.”
“Bây giờ người nói hành tung của anh ta cho Giang Hành Duật là Lưu San, người hại anh ta trước là Lưu San, Tiểu Nguyệt, chúng ta mà can dự vào thì mọi việc sẽ càng thêm phức tạp, trừ khi Lưu San cầu cứu, còn không chúng ta không nên tham gia. Tùy cơ ứng biến.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Cô hiểu chuyện của người khác bản thân không có quyền can thiệp, cũng không có cách nào thay đổi, họ trở thành những người xa lạ cũng được, chỉ là hy vọng sẽ không hại lẫn nhau.
Cô gửi tin nhắn cho Lưu San: “Cậu vẫn còn có tớ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tớ, bất cứ lúc nào tớ cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu.”
Vài phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời: “Cảm ơn nhé.”
Cố Lăng Kiệt giữ lấy vai Bạch Nguyệt, kéo cô vào trong lòng.
Anh không nói gì, nhưng lòng cô lại cảm giác rất ấm áp, có Cố Lăng Kiệt ở bên, thật tốt.
Từng ngày cứ thế trôi qua thật bình dị, bận rộn nhưng cũng rất đầy đủ.
Bạch Nguyệt mất ba năm để xây dựng Lục Sắc Tân Thành, tiểu khu Xuân Viên, khu vườn hoa mới Thủy Trạch, tiểu khu Cổ Lâm Viên, tiểu khu Thanh Viên, mỗi tiểu khu đều có 28 tòa nhà, mỗi tòa trung bình khoảng 24, 25 tầng, mỗi tầng gồm 2 đến 4 hộ dân sinh sống, những căn được lựa chọn thì ưu tiên sắp xếp cho người nhà của các quân nhân.
Ngoài ra, cô còn xây trường học, bệnh viện, các cửa hàng, nhà hàng, một khu công xưởng gia công với hơn nghìn nhân công; dù là giáo viên, bác sĩ, các nhà kinh doanh, đầu bếp hay là công nhân thì đều là người nhà của quân nhân; còn có cả viện dưỡng lão cho người già.
Công trình vẫn còn đang xây dựng, Cố Lăng Kiệt nhận được sự đồng lòng của các quân nhân, toàn bộ quân nhân đều gia nhập vào quân khu của Cố Lăng Kiệt, hơn nữa, Cố Lăng Kiệt còn trở thành thần tượng của rất nhiều thanh thiếu niên, lên bản tin của rất nhiều báo quốc tế.
Bình luận có cả tích cực và tiêu cực, có người cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, Cố Lăng Kiệt là một chính trị gia đồng thời là một quân nhân thành công, cũng có người cho rằng Cố Lăng Kiệt nếu như không phải sinh ra trong gia đình giàu có thì làm sao có thành tựu lớn như vậy được, chẳng lẽ là động viên khích lệ lãnh đạo lấy tiền ra lấy lòng dân sao? Lại còn người cho rằng, Cố Lăng Kiệt muốn trở thành tổng thống, giống như Tư Mã Ý, vô cùng có dã tâm.
Nhưng, dù cho bên ngoài kia bình luận ra sao, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến gia đình Cố Lăng Kiệt.
Cố Thị có tiền, có rất nhiều tiền, muốn trong một khoảng thời gian có hạn, cố gắng giúp đỡ được thật nhiều người.
Đối tượng đầu tiên của họ là những người quân nhân gan dạ, quả cảm, luôn sống vì chính nghĩa.
Quân nhân bảo vệ Tổ Quốc, khó tránh sẽ nhớ người thân, xây dựng nhà dành cho thân nhân các chiến sỹ là để chăm sóc người nhà của họ, để họ ở tiền tuyến không cảm thấy lo lắng, cũng là để khích lệ những người yêu nước, ngoài tài sản về tinh thần còn có mục tiêu phấn đấu thiết thực.
Hành động này, cũng là để khích lệ những người có tiền lại yêu nước thương dân đứng lên hành động.
Hội nghị quốc gia cũng chính thức đồng ý xây dựng vùng biển biên giới phía Nam, khu vực này rộng 1620m2, thuộc quyền quản lí của nhà nước, trở thành khu hành chính đặc biệt, Bạch Nguyệt là trưởng khu.
Trong khu hành chính đặc biệt lại chia thành các bộ phận khác nhau, đơn giản mà nói, đó là các khu riêng biệt về quân sự, tài chính, môi trường, tài nguyên đất, quy hoạch,…
Năm nay, Bạch Nguyệt quyết định xây dựng tiểu thu Hương Tuyết Duyệt Hải cạnh bờ biển, dùng để bán ra bên ngoài, điều kiện tiền đề để vào ở là tài trợ ít nhất 30 tỷ, giá bán nhà là 300 triệu/m2.
Vào thứ ba, khu hành chính đặc biệt sẽ mở cuộc họp, để các bộ phận có liên quan đến báo cáo tình hình.
“Tuần trước ngoài việc tài trợ, thì tổng lợi nhuận là 872 tỷ, báo cáo chi tiết tôi đã gửi vào email của trưởng khu rồi.” Bộ trưởng tài chính báo cáo.
Bạch Nguyệt ghi chép lại vào sổ.
“Dự án Hương Tuyết Duyệt Hải đã tuyên truyền được 3 tuần, đến giờ đã có hàng trăm người đến tìm hiểu, trong đó có sáu người đã tài trợ, hai mươi sáu người có ý định, suy nghĩ của bọn họ là, sắp xếp nhân viên bảo vệ, để tận hưởng không gian độc lập, an toàn.” Bộ trưởng ngoại giao nói.
“Hạng mục này vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, sẽ gặp nhiều vấn đề, cô sắp xếp lại phương án họ đề ra, đưa ra cách giải quyết, đáp ứng yêu cầu của bọn họ, họ mới vào ở, tôi muốn nó trở thành khu dành cho người giàu nổi tiếng nhất.” Bạch Nguyệt nói.
“Vâng.” Bộ trưởng ngoại giao nhận lệnh.
“Theo sự dặn dò của cô, chúng tôi đã làm xong bản kế hoạch, nhưng có một vấn đề, là lao động trẻ người thì đã định hình được nghề nghiệp theo đuổi trong tương lai, người thì tuổi còn nhỏ, người có bằng đại học chuyên ngành này không nhiều, có cũng chỉ khoảng 1,2 người.” Bộ trưởng bộ giáo dục nói.
“Ở chỗ chúng tôi, sinh viên sau khi tốt nghiệp đều được đưa đến làm việc ở những nơi phù hợp với chuyên ngành. Dù sao cũng đều là con cái gia đình quân nhân, nếu như người theo ngành ít quá ít thì chỉ có thể tuyển thêm bên ngoài.” Bạch Nguyệt suy nghĩ rồi nói.
“Nếu tuyển ngoài thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người ưu tú xuất sắc sẵn sàng đấu nhau vỡ đầu để được vào đây, vì nói cho cùng, vào được rồi, được phân nhà, công việc tương lai cho con cái cũng không phải lo, lại được hưởng nhiều chế độ bảo đảm.” Bộ trưởng giáo dục cười đáp.
“Nếu như có ngành chỉ có 1 đến 2 người báo danh, thì cứ tập hợp lại thành một lớp, để chủ nhiệm lớp đưa họ đi thực tập, rồi để các cán bộ kĩ thuật xuất sắc giảng dạy các tiết thực hành, chúng ta cần là năng lực làm việc chứ không phải là trên lý thuyết.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Được.” Bộ trưởng Bộ giáo dục ghi lại.