Chương 482: Cố Lăng Kiệt Đi Đâu
CHƯƠNG 482: CỐ LĂNG KIỆT ĐI ĐÂU
Bạch Nguyệt im lặng một lát.
Nói thật, cô không hề tin tưởng Tô Khánh Nam sẽ giúp cô.
Nhưng anh ta là người bên cạnh Thịnh Đông Quang, nếu có anh ta giúp đỡ thì bọn họ sẽ như hổ thêm cánh, nhất định có thể đánh bại Thịnh Đông Quang.
Nhưng tại sao anh ta lại muốn giúp bọn họ, điều này không phù hợp với tính cách Tô Khánh Nam.
Anh ta sẽ hại bọn họ mới đúng.
Cô nghĩ lại cũng thấy không đúng. Nếu như Tô Khánh Nam muốn hại bọn họ sẽ không cứu Cố Lăng Kiệt.
Nếu như anh ta không cứu Cố Lăng Kiệt, bây giờ anh đã sớm bị phán tử hình, còn bị bôi nhọ danh dự.
Cô lại có chút tin tưởng anh ta.
"Anh có điều kiện gì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam im lặng, hít sâu một hơi mới nói: “Nếu như tôi chết, em sẽ tới thăm mộ tôi chứ?"
Bạch Nguyệt im lặng, mí mắt rũ xuống, hàng lông mi thật dài che đi sự dao động trong mắt: “Em nghĩ trong lòng anh đã có câu trả lời rồi."
"Bên trong quân khu của Cố Lăng Kiệt có người của Thịnh Đông Quang, cụ thể là ai thì bên phía tôi đang điều tra. Nếu như tôi đoán không sai, có hai người trong số những người ăn cơm cùng Cố Lăng Kiệt hôm nay. Chờ sau khi bên phía tôi điều tra ra được sẽ nói cho em biết. Còn nữa, Thịnh Đông Quang đã thẹn quá hóa giận, theo hiểu biết của tôi về ông ta, ông ta sẽ không bỏ qua cho Cố Lăng Kiệt đâu." Tô Khánh Nam nói xong liền cúp máy.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Điện thoại của Tô Khánh Nam à?"
"Anh ta nói trong quân khu của anh có người của Thịnh Đông Quang. Hai người đó đã ăn cơm cùng chúng ta vào buổi trưa nay. Nếu chuyện này là thật, anh nghĩ sẽ là ai?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Lời Tô Khánh Nam nói không đáng tin, cũng có khả năng anh ta muốn gây chia rẽ thôi."
Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay của anh: “Bất kể thế nào, chúng ta đều phải cẩn thận một chút. Em vẫn không yên lòng. Hôm nay em sẽ về quân khu với anh. Sau đó tới ngày mai em lại làm kiểm tra tâm lý cho bọn họ."
Cố Lăng Kiệt nhìn ra được Bạch Nguyệt quá khẩn trương. Vừa rồi máy bay bị nổ đã làm cho thần kinh của cô căng thẳng.
"Được." Cố Lăng Kiệt đáp.
Bây giờ chuyện anh có thể làm được chính là nghe theo cô, cứ loại bỏ hết lo lắng cho cô rồi nói sau.
Trên xe, Bạch Nguyệt dựa ở trên người Cố Lăng Kiệt, nhìn về phía trước mặt và thở dài.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô: “Sao vậy?"
"Cố Lăng Kiệt, có phải anh cảm thấy em quá lo lắng không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Anh biết em quan tâm anh thôi. Nếu không phải vừa rồi em nhắc nhở anh, sợ rằng, bây giờ anh đã tan xương nát thịt, cẩn tắc vô áy náy." Cố Lăng Kiệt trái lại trấn an cô.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Có lẽ vì cô đang mang thai, có lẽ tại máy bay vừa rồi bị nổ quá chấn động với cô, cũng có thể là do lời Tô Khánh Nam nói bên cạnh anh có hai người của Thịnh Đông Quang khiến cô đặc biệt bất an.
Cố Lăng Kiệt có thể rất đề phòng kẻ địch, nhưng người ở bên cạnh anh lại làm cho người ta khó có thể đề phòng được.
Hơn nữa, bên cạnh Thịnh Đông Quang đều là tử sĩ.
Cô phải lập tức tìm ra được hai người kia mới có thể yên tâm một chút.
Cô suy nghĩ mãi vẫn không ngủ được. Khi xe đi vào quân khu, binh sĩ gác cửa kiểm tra rất cẩn thận, cho dù là xe của anh cũng sẽ kiểm tra, xác định không có gì nguy hiểm mới cho đi vào.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến căn hộ của Cố Lăng Kiệt. Cảnh vệ kéo cửa xe ra. Cố Lăng Kiệt xuống xe trước và nắm tay cô.
"Thủ trưởng." Một người lính cần vụ đi ra: “Tham mưu trưởng Lâm đang chờ ngài ở trong văn phòng."
Bạch Nguyệt thấy người lính cần vụ kia rất quen mặt, chắc là người đã cùng ăn cơm hôm nay.
Hắn đang lấy thứ gì đó từ trong túi ra. Có lẽ do quá nhạy cảm nên cô theo bản năng chắn ở trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Người lính cần vụ móc súng lục ra.
Trong lòng Bạch Nguyệt căng thẳng.
Tô Khánh Nam nói quả nhiên không sai. Bên cạnh Cố Lăng Kiệt thật sự có nội gián. Hơn nữa, Thịnh Đông Quang đã điên rồi mới muốn giết chết Cố Lăng Kiệt như vậy.
Cố Lăng Kiệt đẩy Bạch Nguyệt ra.
Bạch Nguyệt ngã trên mặt đất.
Anh bước nhanh về phía trước tránh khẩu súng trong tay tên lính cần vụ. Pằng một tiếng.
Bạch Nguyệt thấy viên đạn bay qua gáy của Cố Lăng Kiệt, máu bắn ra.
Ngay sau đó cô lại nghe được hai tiếng “pằng pằng”, tên lính cần vụ đã bị bắn chết, tham mưu trưởng Lâm trong văn phòng cũng tự sát.
Cơ thể cường tráng của Cố Lăng Kiệt cứ thế ngã xuống.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Anh không hề động đậy.
Cô bình tĩnh nhìn anh, trong nháy mắt trái tim ngừng đập, dường như cả thế giới đều mất đi tất cả màu sắc, trước mắt cô tối sầm và bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, khi cô tỉnh lại và mở mắt ra, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Cố Lăng Kiệt bị bắn trúng đầu.
Cô đoán chắc mình đã gặp ác mộng nên khoác áo và đứng dậy, nhìn về phía cửa gọi: "Cố Lăng Kiệt. Cố Lăng Kiệt."
"Anh ở đây." Bên tai cô nghe được giọng nói ấm áp của anh.
Khóe miệng cô cong lên. Cô đã biết mà, anh ấy vẫn còn khỏe mạnh.
Bạch Nguyệt đi về phía anh và khẽ nói: "Em gặp ác mộng, em nằm mơ thấy anh đã chết, đạn bắn xuyên qua đầu anh. Đúng là người mang thai thì dường như rất dễ suy nghĩ linh tinh."
"Đồ ngốc. Anh sẽ luôn ở đây." Cô nghe được tiếng Cố Lăng Kiệt nói, khóe miệng thoáng cong lên.
Cửa phòng được đẩy ra.
Tống Tâm Vân đứng ở trước mặt cô, cặp mắt sưng đỏ vì khóc và ôm lấy Bạch Nguyệt.
"Mẹ sao vậy?" Bạch Nguyệt không hiểu mới hỏi.
"Tiểu Nguyệt, con đã hôn mê năm ngày rồi. Về sau chỉ còn hai mẹ con chúng ta. Lăng Kiệt đã được chôn vào hôm qua rồi." Tống Tâm Vân khóc nói.
"Chôn gì chứ?" Bạch Nguyệt nhìn về phía bên cạnh.
Trong mắt cô thấy Cố Lăng Kiệt đang mỉm cười với mình, vẻ tươi cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời khiến cho cô cảm thấy ấm áp.
Môi Bạch Nguyệt cũng hơi cong lên.
Tống Tâm Vân kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nguyệt, lại nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh chẳng có gì cả.
"Tiểu Nguyệt." Tống Tâm Vân kêu lên một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Tống Tâm Vân: “Sao vậy mẹ?"
Nước mắt Tống Tâm Vân rơi lã chã, cầm tay của Bạch Nguyệt: “Lăng Kiệt nó chết rồi. Đạn bắn qua gáy của nó nên cứu chữa cũng không có tác dụng. Con đã hôn mê nên không có mặt được vào ngày đưa tang nó."
Bạch Nguyệt cười: “Mẹ đang nói gì vậy? Lăng Kiệt đang ở đây mà."
Bạch Nguyệt nhìn về phía bên cạnh lại không thấy Cố Lăng Kiệt đâu nữa. Cô nhíu mày và lao ra cửa, hoang mang kêu lên: "Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt, anh đi đâu rồi? Cố Lăng Kiệt."
Cô lao ra ngoài cửa.
"Lâm Thư Lam, đuổi theo con bé, đừng để cho con bé xảy ra chuyện nữa. Tôi không còn chồng, không còn con trai, không thể không có con dâu." Tống Tâm Vân vội vàng nói.
Lâm Thư Lam lập tức đuổi theo.
Bạch Nguyệt vẫn chạy về phía trước, khi tới bên hồ, cô không nhìn thấy lều vải nào. Cô lại chạy về phía trước, tới cửa của trang viên cũng không thấy Cố Lăng Kiệt.
Chiếc áo khoác bên ngoài đã rơi xuống lúc cô chạy.
Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng căn bản không hề thấy lạnh.
"Cố Lăng Kiệt đâu rồi? Các anh có thấy anh ấy quay về không?" Bạch Nguyệt hỏi binh sĩ phòng bảo vệ.
Người binh sĩ đỏ mắt, cúi đầu.
"Mợ chủ." Lâm Thư Lam khoác áo lên người Bạch Nguyệt: “Mợ chủ cứ như vậy sẽ bị cảm mất. Cô đừng chạy nữa, trong bụng cô còn có đứa trẻ của thủ trưởng đấy. Cô còn làm như vậy, thủ trưởng trên trời cao có linh thiêng cũng sẽ không yên lòng."