Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 984: Tông Hư Cũng Tốt…​




CHƯƠNG 984: TÔNG HƯ CŨNG TỐT…
Hạng Thịnh Duật lướt qua cửa sổ rồi tiếp tục đi thẳng.
"Cô đừng có mà nằm mơ, hình như anh ấy và Phó bộ trưởng đang yêu nhau đấy, Phó bộ trưởng vừa mới về nước, nên có lẽ anh ấy đến để đón Phó bộ trưởng tan tầm." Kim Ngọc Châu rướn người nhìn chung quanh rồi nói.
Mục Uyển thu lại ánh mắt, lạnh lùng đọc sách nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sắc bén, cô cầm điện thoại di động lên gọi cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật tắt máy rồi.
Cô nhếch miệng cười mỉa mai, là sợ bạn gái chính thức nghi ngờ sao?
Cô lại gọi tiếp lần nữa.
Tút tút tút, số điện thoại của cô đã bị Hạng Thịnh Duật cho vào danh sách đen rồi
Bị cho vào danh sách đen sao, theo như cô dự đoán thì nếu từ nay về sao anh không bao giờ tìm đến cô nữa thì sẽ tốt biết bao.
Năm giờ chiều là giờ tan tầm. Cô xách túi lên chuẩn bị tan làm.
"Mục Uyển, cô về sớm vậy sao?” Kim Ngọc Châu cất giọng ngạc nhiên.
"Chẳng phải năm giờ tan làm sao?" Mục Uyển hờ hững hỏi lại.
"Bộ phận trợ lý của chúng ta cần phải chờ dặn dò, các chuyên viên của bộ ngoại giao vẫn chưa tan làm mà?" Kim Ngọc Châu nhắc nhở.
"Vậy phiền cô đợi rồi." Mục Uyển căn bản không để ý tới, mà chỉ đi về phía phòng làm việc, không biết là hên hay xui mà lại đụng phải Hạng Thịnh Duật và Phó Hâm Ưu đi ra.
Có lùi lại cũng không xong nên cô dứt khoát tiếp tục đi thẳng ra cửa.
Phó Hâm Ưu nhìn bóng lưng của Mục Uyển, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vì đang ở trước mặt Hạng Thịnh Duật nên không tiện phát tác mà chỉ cười xởi lởi, thăm dò: "Hiện tại cô ấy đang ở nhà họ Hạng các anh sao?"
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Hiện tại đúng là vậy, cậu của tôi rất quý cô ấy."
"Lúc trước có nghe dì Thu nói thì hình như dì ấy cũng khong thích cô ta cho lắm, vì cô ta rất giỏi mồi chài đàn ông, tại buổi họp ngày hôm nay, khi em bảo cô ta ra ngoài anh có biết cô ta đã nói lại em thế nào không?"
Hạng Thịnh Duật cười khẩy, cảm thấy thú vị: “Nói lại em thế nào?"
"Nhắc lại thì đúng là tức chết mà, cô ta nói em không xứng ngồi cái ghế Phó bộ trưởng, không biết nhờ ô dù nào mà làm được chức vụ này, khi đó em thật sự bị cô ta chọc cho tức chết mà, cô ta rất ngạo mạn, nghe nói, còn nhỏ hơn em mấy tháng nhưng lại khiến người ta có cảm giác như già hơn dì Thu cả mấy tuổi ấy.”
Hai mắt Hạng Thịnh Duật sáng như sao lấp lánh, làm ra biểu cảm cưng chiều mê người.
"Anh còn cười được, em nghe nói, tình cảm của các anh lúc nhỏ cũng không tốt đẹp gì đúng không? Lúc bé, cô ta rất ngang ngạnh hả?" Phó Hâm Ưu tiếp tục thử dò xét.
"Cũng không đến nỗi nào, có điều, dì Thu mà em nói là Hạng Kim Thu sao?" Hạng Thịnh Duật nhíu mày hỏi.
Phó Hâm Ưu làm ra vẻ tươi cười: “Dì Thu rất tốt, đặc biệt dễ gần, lần trước dì ấy có tổ chức tiệc và mời em qua mấy lần, đáng tiếc là Mục Uyển hơi quá đáng, không ngờ cô ta lại quyến rũ chông của dì Thu, tổng thống của nước A chẳng phải rất đẹp trai sao?"
Đôi con ngươi của Hạng Thịnh Duật tối sầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Vậy em nghĩ tổng thống nước A đẹp trai hay anh đẹp trai?"
Phó Hâm Ưu đỏ mặt, liếc mắt đưa tình nói: "Gương mặt của anh ta sắc sảo, nhưng lại có vẻ âm trầm, không khoáng đạt cho lắm, tuy nhìn thì đẹp nhưng lại tạo cho người khác cảm giác xa cách, không phải là loại người dễ gần, cứ như tồn tại trong thế giới cổ tích ấy, còn anh thì đẹp trai theo kiểu vừa nhìn vào đã bị hấp dẫn ngay, em thích người như anh.”
Hạng Thịnh Duật cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Ý của em là anh có vẻ đẹp đại trà hả?"
"Em không có ý này. Chỉ là vẻ đẹp của anh ta quá mơ hồ còn anh thì phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của em."
"Tiêu chuẩn thẩm mỹ của em là gì, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của người khác?" Hạng Thịnh Duật lại càng khó chịu.
"Dĩ nhiên không phải, kỳ thực nếu cho điểm dựa trên tướng mạo thì các hai người đều là 9.8 điểm. Sở thích của mỗi người mỗi khác, quan điểm thẩm mỹ cũng không giống nhau nên trong lòng sẽ nảy sinh một chút thành kiến, hơn nữa, anh ta lớn tuổi hơn, có lẽ cũng phải bốn mươi rồi, đối với em mà nói cũng chỉ là một ông chú mà thôi." Phó Hâm Ưu cười giải thích.
Hạng Thịnh Duật lại càng nhíu chặt chân mày hơn: “Những ông chú như anh ta có phải rất hấp dẫn các cô gái trẻ không?"
"Có lẽ vậy, vì cô nàng Mục Uyển đó hình như cũng rất thích anh ta."
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật chợt xẹt qua một tia sáng lạnh băng, nhìn theo Mục Uyển: “Hôm nay cô ta đã xem em không ra gì, có cần anh giúp em dạy cô ta một bài học không?"
"Thật sao?" Phó Hâm Ưu mừng rỡ, chủ động ôm cánh tay của Hạng Thịnh Duật.
"Ừ." Hạng Thịnh Duật trả lời rồi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Mục Uyển, anh ta nghiến răng thốt lên một câu: “Từ nhỏ cô ta đã không được thông minh cho lắm."
"Huh?" Phó Hâm Ưu khó hiểu nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật không để cô ta kịp nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình đã quay lại nói: "Chúng ta đi nhanh lên một chút."
"Dạ." Phó Hâm Ưu đáp rồi bước nhanh theo Hạng Thịnh Duật.
Cô ta nhìn thấy xe của Mục Uyển xe liền mím môi ganh tỵ: “Cô ta rất giàu, đi xe giá cũng phải trên ba mươi tỷ, em rất muốn có một chiếc."
"Lên xe." Hạng Thịnh Duật mở cửa xe, cười khẩy, trông rất nham hiểm." Chẳng qua chỉ là một chiếc xe hơn ba mươi tỷ thôi, xe của anh sau khi được trang bị lại cũng phải hơn ba trăm tỷ, em không cần phải lái vì đã có tài xế rồi, lên đi, anh chở em đi."
"Dạ, dạ, dạ, Thịnh Duật, anh tốt thật đấy." Phó Hâm Ưu nói xong liền leo lên ngồi bên cạnh ghế lái.
Hạng Thịnh Duật chạy tốc độ lên đến 180 km 1 giờ.
Mục Uyển nhìn vào kính chiếu hậu nên thấy Hạng Thịnh Duật và Phó Hâm Ưu lên xe, hiện tại cô chỉ muốn về nhà đợi tin của Bobby nên lánh vào lề, nhường bọn họ đi trước.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm xe của cô rồi lại tiếp tục tăng tốc, lái thẳng về phía cô.
Mục Uyển còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe rầm một tiếng.
Hệ thống chống sốc tự động bật, xe dừng lại, túi khí an toàn bung ra.
Hạng Thịnh Duật tông quá mạnh nên dù va vào túi khí cô vẫn cảm thấy rất đau.
Hạng Thịnh Duật là đồ thần kinh à?
Cô tức giận quay lại, đuôi sau của chiếc xe đã bị nát bấy.
Hạng Thịnh Duật cười khẩy trào phúng, xe của anh ta không xảy ra chuyện gì cả nên vẫn thảnh thơi gọi điện thoại.
Cô tức đến xịt khói, ánh mắt sắc bén, mở cửa xe, bước xuống, đi tới cửa xe của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chằm chăm nhưng vẫn không hạ cửa sổ xuống.
"Anh đối xử với chiếc xe mà mình mới mua như vậy sao?" Mục Uyển cố ý nói.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, mở nhạc trong xe to hơn nữa rồi quay sang Phó Hâm Ưu hỏi: "Thoải mái không?"
Phó Hâm Ưu vui vẻ lắc lư theo nhạc: “Chiếc xe của anh đúng là cao cấp, cách âm tốt thật đấy, nhưng khi chạy xe trên đường, người ta có bóp còi hay không mình cũng không biết thì quá nguy hiểm.”
"Có hệ thống thu âm, chỉ cần mở là được, thế nào, bây giờ em muốn nghe cô ta mắng chửi sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Đương nhiên không muốn." Phó Hâm Ưu giương ánh mắt khiêu khích nhìn Mục Uyển: “Nghe nhạc và nhìn bộ dạng tức giận của cô ta như vậy, cảm thấy rất thoải mái."
Mục Uyển cười xùy, nhìn bộ dạng hớn hở, cuồng hoang của đám người bên trong, nếu như đoán không lầm thì có lẽ bọn họ chẳng nghe thấy cô nói gì cả.
Cô càng tức giận, bọn họ lại càng khoái trá.
Còn cô lại càng giống một chú hề đang nhảy nhót.
Dứt khoát mặc kệ chiếc xe đó, dù sao nó cũng là do Hạng Thịnh Duật khăng khăng mua cho cô, cô hoàn toàn không cần.
Tông hư cũng được...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK