Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1383: Đáng Tiếc Sao?​




CHƯƠNG 1383: ĐÁNG TIẾC SAO?
"Em đưa điện thoại cho Sở Nguyên." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển đưa di động cho Sở Nguyên, mở loa ngoài lên.
"Để cô ấy đi đi." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói mấy chữ.
"Cái này ăn ngon không?"
Mục Uyển nghe thấy đầu bên kia điện thoại của Hạng Thịnh Duật có giọng nói của phụ nữ trong lòng chợt căng thẳng, lần nữa hít sâu một hơi kiềm chế lại cảm xúc đắng chát của mình, cầm lại điện thoại nói với Hạng Thịnh Duật: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi cảm thấy sau này không cần như vậy, tôi tự lo được."
Cô không chờ Hạng Thịnh Duật trả lời lại liền cúp điện thoại sau đó nhìn về phía Sở Nguyên: "Bây giờ anh cũng đã nghe thấy ngài Hạng của anh đã để cho tôi đi, xin anh đừng ngăn cản nữa, mặt khác anh cũng nghe thấy được trong điện thoại còn có giọng nói của phụ nữ, cho nên sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, tất cả mọi người đều vui vẻ tiêu diêu tự tại, tôi ở trong lòng ngài Hạng của anh cũng không quan trọng như anh nghĩ đâu."
Sở Nguyên cũng không biết phải nói cái gì chỉ đứng nhìn Mục Uyển rời đi.
Cô không đi ra ngoài mà đứng gọi điện thoại cho Lã Bá Vĩ: "Anh đang ở đâu?"
"Mợ chủ, tôi đang ở bãi đỗ xe của nhà hàng, là theo sau xe Sở Nguyên tới." Lã Bá Vĩ nói.
"Ừm, bây giờ tôi đang đi ra, anh qua đây đón tôi đi." Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ ngẩn người: "Mợ chủ ăn xong rồi?"
"Không, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn là được, tối nay tôi còn phải đi tới chỗ bà Lan Ninh." Mục Uyển nói.
"Được." Lã Bá Vĩ trả lời, bằng kinh nghiệm của anh ta liếc mắt liền nhìn ra vấn đề, nhưng Mục Uyển không nói nên anh ta hỏi cũng không tốt, vả lại anh ta tin tưởng rất nhiều chuyện muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Một lát sau anh ta đã lái xe đi tới cổng, nhìn thấy Mục Uyển từ nhà hàng đi ra, anh ta lập tức xuống xe mở cửa xe ra.
Mục Uyển lên xe của Lã Bá Vĩ, mở nhạc lên lẳng lặng nghe windyhill.
Hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của mình.
Cơm nước xong xuôi cô cũng không nói gì chỉ trở lại văn phòng, hẹn giờ đồng hồ báo thức rồi nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Trong giấc mơ cô mơ thấy một vườn hoa có rất nhiều loài hoa đang nở rộ lấy đủ mọi màu sắc, có mấy bông hoa rất đặc biệt trong hiện thực chưa từng nhìn thấy, vô cùng lộng lẫy.
Cô liền biết đây không phải hiện thực, chỉ có thể là đang nằm mơ.
Tiềm thức cũng nói với cô muốn nhìn một chút, đến tột cùng trong mơ có cái gì.
Nghe La Sinh Môn nói, cảnh tượng xuất hiện trong mơ có thể là dư âm của sóng điện từ của một thời gian không gian nhất định nào đó.
Cô bước đi trong vườn hoa, bước đi mãi cuối cùng thấy được Hình Thiên đang đọc sách dưới tàng cây.
Cô không nghĩ tới, cô biết mình đang ở trong mơ, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Hình Thiên.
"Uyển Uyển, nhìn em giống như không vui."
Mục Uyển nghe thấy Hình Thiên nói chuyện với cô.
Lập tức có một loại cảm giác ấm ức phát ra từ trong tim, thế nhưng đường là do cô chọn, cô luôn luôn sống trong chấp niệm tôn nghiêm của bản thân cùng tự cho là đúng, không muốn người khác cảm thấy cô đang sống không tốt.
"Vui vẻ cũng qua một ngày, không vui cũng qua một ngày, một chuyện cười cho dù rất buồn cười nhưng nghe mười mấy lần cũng sẽ không còn cảm thấy buồn cười nữa, vậy tại sao lại vì một việc mà đau khổ thật lâu." Mục Uyển lạnh nhạt nói.
"Cho nên, em đang đau khổ." Hình Thiên nói.
Mục Uyển nở nụ cười: "Hình như chuyện gì cũng không thể gạt được anh, bi thương, không vui cũng chỉ là cảm xúc, chỉ cần tôi tự điều chỉnh lại một chút là được, còn anh nữa, sắp tới sẽ kết hôn với Hoa Nhiên chứ?"
"Em hi vọng tôi và cô ấy kết hôn sao?" Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển không rõ, vì sao trong giấc mơ của mình Hình Thiên lại hỏi cô vấn đề này.
Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, biết rõ câu trả lời của mình Hình Thiên thật sự sẽ không nghe được.
Nhưng cô lại trả lời: "Đúng, như thế địa vị của anh và Hoa Nhiên đều sẽ vững chắc hơn, tôi cũng coi như là bạn của anh, tôi hi vọng kết quả này sẽ xảy ra."
"Là như vậy sao." Hình Thiên tiếc nuối nói.
Trong thời gian một cái nháy mắt Mục Uyển liền không thấy Hình Thiên nữa.
Cô cho rằng cô sẽ mơ thấy Hạng Thịnh Duật, thế nhưng cô tìm mãi tìm mãi cũng không tìm thấy Hạng Thịnh Duật.
Cô rất khó chịu, giống như trong trái tim bị thất lạc thứ gì đó.
Đột nhiên, tỉnh lại.
Cô phát hiện ra khóe mắt mình có mấy giọt nước mắt, ngồi xuống hít sâu một hơi, cô nhớ tới mình và Hạng Thịnh Duật đúng là muốn chia tay, có phải giấc mơ này mang ý nghĩa, anh ta sẽ biến mất khỏi thế giới của cô hay không.
Cô rời giường, rửa mặt xong, cố gắng đem toàn bộ tâm tư đặt vào trong công việc, mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến Hạng Thịnh Duật trong lòng sẽ khó chịu, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô nhìn góc phải phía dưới máy tính thấy đã đến giờ tan làm liền gọi điện thoại cho Lã Bá Vĩ.
"Mợ chủ." Lã Bá Vĩ cung kính trả lời.
"Đã tan việc, bây giờ tôi muốn tới chỗ bà Lan Ninh, anh qua đây đưa tôi đi, mặt khác, thông báo cho Hắc Muội một chút bảo cô ấy ăn cơm chiều trước đi." Mục Uyển phân phó nói.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Cô cũng muốn thông qua chuyện này dời di một chút suy nghĩ của mình, hoặc là, khi cùng bà Lan Ninh nói chuyện trời đất sẽ tạm thời quên đi chút phiền não.
Trò chuyện mệt mỏi rồi cô sẽ đi ngủ, sau khi ngủ một giấc, đau xót, thất vọng, tiếc nuối, bi quan, khổ sở, đều sẽ bớt đi một chút.
Những cảm xúc tồi tệ này cũng sẽ theo đó tiêu hao đi không ít.
Hơn nữa con người đều sẽ lãng quên, cái gì cũng vậy thời gian dần trôi qua sẽ quên đi.
Cô thu dọn đồ đạc xong liền đi ra ngoài, Lã Bá Vĩ đã chờ cô ở ngoài cửa.
Sau khi Mục Uyển lên xe lại mở ra bản nhạc trước đó đang nghe dở, chọn hình thức lặp lại rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lã Bá Vĩ nhìn thoáng qua Mục Uyển, thở dài một hơi: "Cô có muốn trò chuyện với ngài Hạng một lần nữa hay không, dù sao ngài ấy bởi vì rất thích cô nên mới tức giận."
Mục Uyển mở to mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lã Bá Vĩ: "Trong lòng phụ nữ luôn luôn tồn tại một sự ảo tưởng tự mê hoặc chính mình, cho nên càng nhiều sẽ càng ấm ức, sẽ chờ mong, sẽ mềm lòng, sẽ cầu hoà, trên thực tế nếu như anh ấy thật sự thích tôi sẽ không nỡ nổi giận với tôi, không kiên nhẫn, phàn nàn, không còn bao dung hay dễ dàng tha thứ hoàn toàn là bởi vì không thích, cho nên anh nói bởi vì anh ấy rất thích tôi nên mới tức giận, tôi cảm thấy rất là mâu thuẫn."
"Cô muốn từ bỏ sao?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Muốn và làm khoảng cách ở giữa nó là trăm sông nghìn núi, từ trước cho tới nay thế giới này cũng không phải tôi muốn thế nào thì sẽ như vậy? Tương lai quá dài, quá xa xôi cũng không phải tôi có thể đoán trược được, tôi có thể làm cũng chỉ là làm tốt chuyện trước mắt, lập tức để cho tâm tình của mình không bị quá nhiều biến động vì người khác, đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, ở giữa vẫn có sự chênh lệch, tôi nhất định phải không ngừng cải thiện mình mới có thể làm được điều đó." Mục Uyển nặng nề nói.
"Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc." Lã Bá Vĩ nói.
"Đáng tiếc chuyện gì?" Mục Uyển đáp.
Cô nhớ tới trước đó đã từng đọc qua một câu truyện, một cô gái bỏ trốn đi cùng một chàng trai, chàng trai này dáng dấp phong nhã, đối với cô ấy cũng đặc biệt tốt, nhưng người nhà cô gái này lại không đồng ý, nói nếu như cô ấy muốn ở bên chàng trai kia sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Dáng dấp cô gái cũng rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, làn da tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK