Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1427: Yêu Đủ Sâu​




CHƯƠNG 1427: YÊU ĐỦ SÂU
Mục Uyển không ngờ Hạng Thịnh Duật lại nhẹ nhõm như vậy, cũng không hề tức giận chút nào với yêu cầu quá đáng này.
“Xử lý như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển vào trong ngực mình, nói với Mục Uyển: “Em cứ nói với Hoa Cẩm Vinh là Hạng Thịnh Duật không đồng ý cho con mang họ Hoa, nhưng cũng đã suy nghĩ đến lo lắng của ông ta như vậy, nên con của chúng ta đều mang hai họ, năm năm đổi một lần. Ví dụ như năm nay tên là Hoa gì đó, năm năm sau tên là Hạng gì đó, như vậy thì công bằng với con của chúng ta. Chuyện hoàng vị thì để sau này rồi nói, dù sao đến lúc đó thì Hoa Cẩm Vinh cũng chết rồi, hơn nữa, hoàng vị sẽ vào tay của em, em xem đi, nếu em xác định người kế thừa hoàng vị thì em muốn họ Hoa thì họ Hoa, họ Hạng thì họ Hạng.”
Mục Uyển không ngờ Hạng Thịnh Duật lại dễ nói chuyện như vậy: “Anh không để ý hả?”
“Để ý cái gì chứ? Những chuyện đó đối với anh mà nói đều là chuyện nhỏ, em cũng là của anh, những thứ khác anh còn cần để ý sao?” Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
Sự khác biệt giữa người và người thật sự quá lớn.
Hoa Cẩm Vinh quá để ý đến chuyện hoàng vị, cho nên mới muốn con của bọn họ mang họ Hoa, thật ra để ý như vậy là sợ mất đi.
Người thật sự có thế lực mạnh thì cái gì cũng dễ dàng đạt được trong nháy mắt, cho nên ngược lại cũng không thèm quan tâm, không thèm để ý.
“Vậy em sẽ dựa theo ý của anh, con của chúng ta đều có hai họ, năm năm đổi một lần. Sau đó con của con chúng ta cũng sẽ như vậy, nếu như sinh ra vào lúc họ Hoa thì là họ Hoa, nếu như sinh vào lúc họ Hạng thì là họ Hạng.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Một chuyện kỳ lạ hiếm có như vậy, anh nghĩ sẽ được ghi vào sách sử, lúc dùng cơm uống trà cũng có chuyện thú vị để nói, không chừng mấy chục đời về sau đều sẽ nhớ chuyện xưa của chúng ta, cũng rất tốt.”
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật thật sự không hề để ý chút nào: “Anh không hề cảm thấy giận hả?”
“Giận cái gì chứ, em cũng khó xử như vậy, xoắn xuýt như vậy, ngay cả mở miệng cũng không dám. Thật ra, chuyện em nên nghĩ thì em cũng đã nghĩ rồi, chuyện em nên lo lắng thì cũng lo lắng rồi, có em suy nghĩ vì anh, anh rất vừa lòng. Bởi vì vừa lòng, nên cũng không muốn em phải khó xử, khiến em buồn, nỗi buồn của em mới thật sự là nỗi buồn của anh.” Hạng Thịnh Duật như đang nói một chuyện rất bình thường.
Cô thực sự đã tin tưởng rồi.
Có điều thứ cô tin có lẽ cũng nhờ sự phối hợp giữa hành động của anh, suy nghĩ của anh, kết quả của anh, đã chứng minh cho cô thấy.
“Hoa Cẩm Vinh quá ích kỷ, nhưng mà anh nói cũng đúng, đợi hoàng vị rơi vào trong tay em rồi, em muốn đổi như thế nào thì đổi. Giống như Võ Tắc Thiên, cuối cùng vẫn giao hoàng vị cho người họ Lý, mà không phải là giao cho người họ Võ, có năng lực thì sẽ thắng họ hàng. Nếu không, lúc thế lực và quyền lực, tài phú không phối hợp được với nhau thì ông trời cũng sẽ cướp đi hết tất cả.” Mục Uyển phân tích nói.
“Có lúc em nghĩ rất thấu đáo, cũng rất thông suốt, em biết nên làm như thế nào, còn làm tốt hơn anh. Có thể là do sự thông minh của em sau này cũng sẽ hơn anh, dù sao em là người lúc nhỏ cũng học nhiều hơn anh, khiến anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.” Hạng Thịnh Duật nói, buông Mục Uyển ra.
“Lúc trước em làm cho anh hận đến nghiến răng nghiến lợi hả? Lúc trước anh còn hận em nữa hả?” Mục Uyển nói, cô nhướn chân mày lên.
“Bạn nhỏ không hiểu rõ tình yêu là gì, hận là gì. Dù sao cũng là cực kỳ để ý đến em, còn đặt em trong tim, buổi tối còn ngủ mơ thấy em nữa.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy lúc nhỏ anh đã mơ thấy em rồi à, vậy anh cảm thấy em tin hay là không tin đây?”
“Anh mơ thấy em suy xét anh, sau đó còn khoe khoang, còn ức hiếp anh nữa, anh tỉnh dậy liền cảm thấy tức chết rồi, cố ý tìm em để gây phiền phức, có lẽ em cũng không nhớ rõ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lại cảm thấy rất buồn cười, chân mày nhăn lại như có điều suy nghĩ: “Lúc nhỏ anh thường ăn hiếp em, em cũng không nhớ là lần nào.”
Hạng Thịnh Duật nâng khóe môi mỉm cười, mặt mày cong cong.
Thật ra Mục Uyển cực kỳ thích nụ cười giống như bây giờ của anh, trong mắt giống như mang theo cả một bầu trời đầy sao, lại giống như gió xuân thổi qua ánh trăng, cực kỳ lấp lánh, cực kỳ chân thành.
“Dường như là lần nào cũng vậy.” Hạng Thịnh Duật nói.
Khóe miệng Mục Uyển gương lên.
Lúc đầu cô vốn đang tức giận, nhưng thấy Hạng Thịnh Duật như vậy, cô lại cảm thấy tâm trạng của mình cũng không tệ.
“Mấy giờ rồi? Em có cuộc gọi lúc chín giờ, trước khi họp còn phải chuẩn bị một chút, ít nhất cũng cần mười phút.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn thoáng qua thời gian: “Cũng sắp đến rồi, anh để thư phòng lại cho em, em họp xong thì đến tìm anh, nếu có vấn đề gì không giải quyết được cũng có thể đến tìm anh. Dù sao lần này Bộ ngoại bận chưa từng có cũng là do anh mà ra, anh hẳn là cũng nên giúp em.”
“Anh cảm thấy ngày mai có bao nhiêu người sẽ liên lạc với chúng ta?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Anh đoán là có thể hơn hai mươi người, bọn họ chủ yếu đến là vì đấu thầu. Hơn nữa, nếu đã đến rồi thì cũng thực hiện phỏng vấn, em cứ tùy ý tiếp nhận một chút, chúng ta của bây giờ cũng không phải là người mà bọn họ có thể tùy ý đắc tội.”
“Chỉ là sợ bên trong có người gây chuyện, chúng ta đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như có người không trúng thầu, hoặc là có người chết ở quốc gia của chúng ta, anh cảm thấy sẽ như thế nào?” Mục Uyển suy nghĩ mà hỏi.
“Chuyện này thuộc về công việc của bảo an, em yên tâm đi, cứ giao cho anh xử lý.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh cũng nghĩ đến tình huống này rồi à?” Mục Uyển hỏi.
“Đối với Sở Dã Bạch mà nói, dù sao cũng đã như vậy rồi, chó cùng rứt dậu, lúc không có lý trí thì sẽ gây ra chút chuyện. Hắn ta đã không sống tốt rồi thì cũng không muốn người khác được sống tốt, loại người này có thể làm ra loại chuyện này.” Hạng Thịnh Duật thoải mái nói.
“Những người lần này đến tương đối lộn xộn, có thể bọn họ cũng sẽ không tuân theo sắp xếp của chúng ta, những chuyện vượt khỏi phạm vi thì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, có nhiều người đến như vậy, không biết Sở Dã Bạch sẽ tìm ai mà ra tay, em cảm thấy đây không phải là chuyện dễ dàng gì, cũng không thể buông lỏng cảnh giác được.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
“Ừm, thật sự vậy?” Hạng Thịnh Duật gật đầu.
“Với lại người phụ trách lần này là anh, nếu như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chắc chắn có người sẽ đem mâu thuẫn này dán trên người anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Chính xác.”
“Em làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, cũng không thể đổ cho người khác, chuyện đấu thầu lần này, chúng ta nhất định phải làm tốt công tác phòng bị, tốt nhất nên nghĩ ra một kế hoạch chu đáo.” Mục Uyển suy nghĩ nói.
“Tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ là phòng bị cũng không có lợi ích gì. Trước hết cứ công kích, chuyện phòng bị cứ giao cho anh, anh mới là người chuyên nghiệp, em làm tốt bộ phận của em đi. Yên tâm, anh đã dám tổ chức đấu thầu thì chắc chắn sẽ có kế hoạch dự trù.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu: “Được rồi, vậy có chỗ nào cần em phối hợp thì cứ nói với em.”
Hạng Thịnh Duật đè gáy của Mục Uyển lại, khiến cho cô ngẩng đầu lên.
Anh thả một cái hôn nhẹ nhàng trên môi cô: “Anh có rất nhiều chỗ cần em phối hợp, đặc biệt là trên giường.”
Mục Uyển bất đắc dĩ: “Anh đừng nói đùa nữa, cuộc họp lần này còn không biết đến mấy giờ đâu. Anh ngủ trước đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện chờ anh làm đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK