Chương 1106: Tức Đến Mức Thổ Huyết
CHƯƠNG 1106: TỨC ĐẾN MỨC THỔ HUYẾT
Mục Uyển biết, bác sĩ có ý tốt.
Gánh nặng trong lòng cô rất lớn, nhưng không ai có thể giúp cô, cô cũng không cần người khác đến giúp cô, giúp không nổi vì chấp niệm của cô quá sâu, cứ như vậy đi, cuộc đời cũng chỉ có vậy thôi, thà sống một cách oanh liệt như vậy còn hơn chết trong mơ hồ.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.” Mục Uyển nói.
“Cả đêm qua cậu Hạng đều không ngủ, thức suốt đêm để chăm sóc cô, tôi cảm thấy cậu ấy đối xử với cô rất tốt, cậu ấy nói trước kia cô có bệnh về mắt, những thứ như lens như vậy không đeo thì tốt hơn, sẽ làm tổn thương đến giác mạc.” Bác sĩ tiếp tục nói.
“Anh ấy? Cả đêm không ngủ? Anh ta gọi ông đến để nói đỡ à?” Mục Uyển nghi ngờ hỏi.
“Hả? Không phải không phải.” Bác sĩ ý thức được mình đã nhiều lời quá rồi, sợ rước họa vào thân: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp.
Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Cô vốn dĩ hẹn vệ binh trưởng gặp mặt ở chỗ cũ, nhưng cuối cùng cô lại ngủ thiếp đi, cũng không thông báo cho người đó một tiếng.
Cô liền gọi điện thoại cho vệ binh trưởng xin lỗi: “Thật ngại quá, tối qua tôi rơi xuống nước, sốt cao cả đêm, nên hôn mê, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi, tôi thất hẹn, xin lỗi.”
“À, không sao đâu, hôm qua tôi cũng có việc, vốn muốn gọi điện thoại cho cô hẹn sang hôm nay, nhưng bạn cô lại nghe máy, nói cô đang sốt. Hôm nay cô đỡ hơn chưa?” Vệ binh trưởng hỏi.
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, không còn sốt, cũng không cảm nữa, cảm ơn anh quan tâm.”
“Vậy hôm nay cô có thời gian rảnh không? Hay là, tối nay tôi mời cô ăn cơm.”
“Hôm nay có lẽ tôi không có thời gian, cảm ơn anh, nếu như có thời gian, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, mời anh ăn cơm. Khi nào đến nước M, anh nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi đón anh và gia đình.” Mục Uyển khách sáo nói.
“Được, vậy cô làm việc của cô đi, tôi còn có chút việc.” Vệ binh trưởng nói xong liền cúp máy.
Mục Uyển ra ngoài, vốn dĩ muốn gọi Lã Bá Vĩ cùng ra ngoài ăn, Sở Giản lại đến.
“Cậu chủ đang ở trên xe đợi cô, mời cô.” Sở Giản không tình nguyện nói, mở mắt nhưng không nhìn Mục Uyển, cố tình nhìn sang một hướng khác.
Mục Uyển cười: “Có thể anh ấy sẽ bảo anh cưới tôi đấy.”
“Cái gì!” Sở Giản lớn tiếng, trợn mắt, nhìn Mục Uyển, sợ hãi lại bất an.
“Ban đầu là muốn Sở Nguyên cưới tôi, nhưng tôi lại hết sức đề cử anh, tính cách của Sở Nguyên quá lạnh nhạt, cũng quá trầm mặc, tôi không hợp với anh ta, ở bên nhau một ngày mà như một năm vậy, nào có cảm giác thoải mái giống như khi ở bên anh, chớp mắt, đã trôi qua một ngày.” Mục Uyển cố tình nói.
“Cô mau chóng từ chối đi, tôi không muốn cưới cô.” Sở Giản gấp gáp nói: “Cậu chủ sẽ không thật sự để tôi cưới cô chứ, cô mau lên đi, nếu không cậu chủ lại tức giận, cô không thuận theo ý cậu ấy được à, cậu chủ là vì cô mới đến MXG đấy, cô không cảm kích thì thôi, lại còn tức giận.”
“Cậu chủ nhà anh là một cái ống bơm hơi, anh đi theo anh ta nhiều năm như vậy mà không nhận ra sao?” Mục Uyển cười nói, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Lã Bá Vĩ.
“Hừ, đó là do cô thường xuyên chọc tức cậu chủ, trước nay tính cách cậu chủ vẫn rất tốt, ít khi nóng giận, đối với cấp dưới rất tốt, đối với bạn bè cũng rất tốt, đối với ai cũng đều tốt.”
Mục Uyển nhìn anh ta: “Anh chắc chắn người anh đang nhắc đến là Hạng Thịnh Duật mà tôi quen biết chứ?”
“Đúng là trong phúc mà không biết hưởng, đồ không hiểu đạo lí, đợi ngày nào đó cậu Hạng không cần cô nữa, cô cứ ở đó mà khóc.”
Mục Uyển xác nhận xung quanh không có Lã Bá Vĩ, thấy không bình thường, trước kia Lã Bá Vĩ vẫn luôn đứng ở cửa bảo vệ cô: “Lã Bá Vĩ đâu?”
“Trên xe.” Sở Giản nói.
“Thương lượng tí đi, tôi biết anh không thích nhìn thấy tôi, sau này có chuyện gì, anh chỉ cần nói với Lã Bá Vĩ là được, anh ta sau này chính là người của tôi, sẽ truyền ý kiến của Hạng Thịnh Duật với tôi, tránh cho anh phải chạy qua chạy lại, anh thấy được không?” Mục Uyển nói.
“Hừ.” Sở Giản phát ra âm thanh rất lớn, ra khỏi thang máy.
Mục Uyển đi theo ra, Sở Giản đưa Mục Uyển đến trước con xe Lincoln Limousine, cung kính mở cửa xe.
Hạng Thịnh Duật đang ngồi trong uống café, đối diện anh còn có Lã Bá Vĩ.
Anh nhìn cô: “Em không nghe lời như thế, là ai cho em tự tin đó, chết đến nơi rồi mà không biết sợ?”
“Em có anh, sao phải sợ?” Mục Uyển nói, ngồi xuống bên cạnh Lã Bá Vĩ.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật trầm xuống: “Em ngồi ở đâu?”
Mục Uyển cũng không đôi co nhiều, ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, nhìn anh: “Sau này lúc Phó Hâm Ưu xuất hiện, em cũng sẽ ngồi bên cạnh anh, đợi anh đuổi đi.”
“Em có gan ngồi, anh cũng có gan giữ em ngồi thật chặt, chỉ sợ em không chịu nổi, đứng dậy rời đi.” Hạng Thịnh Duật mập mờ nói.
“Vậy lần sau anh cứ nhìn xem, xem em có không chịu nổi mà đứng dậy rời đi hay không?” Mục Uyển nhướng mày cười.
Xe bắt đầu khởi động.
Cô chuẩn bị buông tay Hạng Thịnh Duật ra thì bị anh giữ chặt lại.
“Sao vậy?” Mục Uyên hỏi.
“Tiếp tục ôm.” Hạng Thịnh Duật dùng giọng điệu ra lệnh nói.
“Nóng.” Mục Uyên nói một chữ, rồi bỏ tay ra.
Hạng Thịnh Duật cười, nói với tài xế: “Chỉnh điều hòa thấp xuống.”
Mục Uyển: “…”
“Sao anh như trẻ con mẫu giáo thế, không trưởng thành theo năm tháng à.” Mục Uyển tức tối nói.
Hạng Thịnh Duật giữ lấy mặt câu, kéo sát lại anh.
Cuối cùng anh cũng có cảm giác trở về thời niên thiếu.
Mục Uyển ngông cuồng không chịu ràng buộc, tính cách tươi sáng, thẳng thắn, không sợ hãi thứ gì, ánh mắt tự tin, khiêu khích, quyết đoán, bất khuất, ồn ào đến mức anh không ngủ được, linh hoạt đầy sức sống. Cô không còn là một người vợ tổng thống trên danh nghĩa của Hình Thiên nữa, thâm trầm, ảm đạm, mọi tính cách chân thật đều đem giấu sâu trong lòng, khiến người khác nhìn không thoải mái.
Hạng Thịnh Duật cười, hôn lên môi cô, một cái hôn chớp nhoáng, nhưng lại rất có cảm giác xâm chiếm.
Mục Uyển ngơ ra.
Cô nói anh trẻ con, mà anh còn vui mừng như vậy!
Đầu óc có vấn đề à?
Cô có chút không thoải mái lau lau môi, lại nghĩ đến có người ở đây, không khỏi nhìn Lã Bá Vĩ một cái.
Lã Bá Vĩ cũng rất có ý thức cúi thấp đầu.
Mục Uyển muốn vén tóc ra sau tai, lúc sờ đến chỗ tóc đó, mới nhớ ra, bây giờ cô không có tóc.
Nhưng sờ cũng sờ rồi, cô thuận tay vuốt vuốt đầu.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, bật cười.
Tất cả những động tác nhỏ nhặt của Mục Uyển đều nằm lọt vào tầm mắt anh.
Anh cười vô cùng vui vẻ, xoa đầu Mục Uyển: “Không còn tóc nữa, không quen nhỉ. Muốn vén tóc ra sau tai, nhưng không còn tóc nữa rồi.”
Mục Uyển: “…”
Không được phơi bày khuyết điểm của người khác! Không được phơi bày khuyết điểm của người khác! Không được phơi bày khuyết điểm của người khác!
Hạng Thịnh Duật hình như chưa từng biết đến câu nói này! Biết khuyết điểm của cô, anh nhất định là người đầu tiên phơi bày ra!!!