Chương 469: Mỗi Cây Mỗi Hoa Mỗi Nhà Mỗi Cảnh
CHƯƠNG 469: MỖI CÂY MỖI HOA MỖI NHÀ MỖI CẢNH
Anh nắm chặt tay cô, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
"Hôm nay là cuối tuần, khoảng hai, ba giờ chiều ba qua chỗ con nhé." Cố Lăng Kiệt nói với đứa bé đầu bên kia điện thoại.
"Ba, con chuyển đến nhà mới rồi, ba có biết con ở đâu không?" Cố Minh Bảo hỏi với giọng lo lắng.
"Ba biết." Cố Lăng Kiệt ngắt điện thoại.
"Anh xin lỗi." Câu này là anh nói với Bạch Nguyệt.
"Không sao, chuyện này anh không cần phải xin lỗi, việc có Tiểu Bảo cũng không phải là điều anh mong muốn, giống như rất nhiều người mắc bệnh ung thư, sẽ có khối u xuất hiện, nhưng không phải là họ không muốn như vậy thì chuyện sẽ không xảy ra. Nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì càng phải cẩn thận, cho dù thế nào, Tiểu Bảo cũng là máu mủ của anh, anh phải cố hết sức hoàn thành trách nhiệm của một người cha." Bạch Nguyệt nói.
"Anh sợ em tủi thân." Cố Lăng Kiệt lo lắng.
"Tủi thân là khi bỏ ra công sức, muốn nhận được báo đáp mà không được, thấy khó chịu, hụt hẫng, mới có cảm xúc như vậy. Nhưng những gì em chăm sóc Tiểu Bảo là chuyện mẹ kế như em nên làm, về phần nó có báo đáp lại hay không thì em cũng không mong chờ nhiều." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Chiều anh sẽ đi thăm nó một chuyến, khoảng chừng một tiếng sau anh sẽ quay về."
"Không sao đâu ạ."
"Vậy cứ như thế đã, chúng ta đi ăn, tối lại nói tiếp." Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt trở về trước.
Bạch Nguyệt mang thai thích ngủ nên đi về ngủ trưa.
Cố Lăng Kiệt đợi cô ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Người mở cửa cho anh là Chu Hân Ly. Cô ta nhìn phía sau Cố Lăng Kiệt, thấy Bạch Nguyệt không tới thì nhướn mày, nói thẳng: "Tôi thật không ngờ anh sẽ đến đây, hẳn anh đã biết toàn bộ chân tướng sự thật."
"Tiểu Bảo đâu?" Cố Lăng Kiệt nhìn vào trong phòng.
"Thằng bé đã chờ anh một lúc lâu mà anh vẫn chưa tới, không phải anh ở chỗ mẹ anh sao? Tôi để thằng bé đến nhà anh tìm anh rồi." Chu Hân Ly lạnh như băng nói.
"Chu Hân Ly, nó mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi, cô như thế là buông thả nó quá rồi." Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
"Tôi cũng biết vậy, nhưng đứa bé này cũng không phải là tôi muốn có, người mà tôi thích là Tô Khánh Nam chứ không phải là anh, nó sống hay chết thật ra tôi cũng không quan tâm, anh tới đúng lúc lắm, đưa Tiểu Bảo về đi, nó nên theo anh." Chu Hân Ly nói thẳng.
Cố Lăng Kiệt nheo mắt lại: "Cô sẽ không giở mấy mánh khóe cũ ra đó chứ, lần này tôi đưa thằng bé đi thì sẽ không để cô gặp lại nó nữa."
"Tùy anh, nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì có thể đi được rồi." Chu Hân Ly muốn đóng cửa.
"Tôi sẽ tìm người chăm sóc tốt cho nó." Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Chu Hân Ly cười nhạo, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Nó đúng là đáng thương, từ nhỏ ba không thương, mẹ không yêu, tôi cũng muốn xem hai mươi năm sau, nó sẽ trở thành loại người hư hỏng thế nào, có gen của anh, dù làm kẻ hư hỏng thì cũng có IQ cao nhỉ."
Cố Lăng Kiệt không buồn để ý đến cô ta, bây giờ anh đối với con người này chỉ còn sự chán ghét, anh xoay người: "Cô hãy nghĩ đến tình cảnh của mình trước đi, hai mươi năm còn xa lắm, với tình cảnh của cô hiện giờ thì cũng chưa chắc có thể thấy được ngày đó đâu."
"Rầm." Chu Hân Ly đóng sầm cửa lại.
Cô ta gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bị đánh thức, nhìn thì thấy là điện thoại Chu Hân Ly gọi tới. Cô ngồi dậy, chuyện gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, không có cách nào để trốn tránh.
Cô nghe máy.
"Bạch Nguyệt, chuyện cô đã đồng ý với tôi, khi nào thì mới làm được?" Chu Hân Ly mất bình tĩnh hét lên.
"Chuyện gì cũng cần phải có thời gian, cho tôi ba tháng."
"Tôi nói cho cô biết, nếu như ba tháng sau cô vẫn chưa làm được, tôi không chỉ nói cho Tô Khánh Nam biết cô là Bạch Nguyệt mà tôi sẽ còn khiến cô vĩnh viễn phải hối hận." Chu Hân Ly ngắt luôn điện thoại.
Bạch Nguyệt đứng dậy từ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chị giúp việc đưa Tiểu Bảo đi tới, Cố Lăng Kiệt cũng không đi cùng thì cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Cô mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Bảo mẫu cũng đã đưa Tiểu Bảo đến, giới thiệu: "Cô chủ, đây là con của cậu chủ, trước đó nó vẫn ở cùng mẹ, hôm nay tìm tới đây."
Bạch Nguyệt thấy Tiểu Bảo ăn mặc phong phanh, khuôn mặt cậu bé đã lạnh đến đỏ ửng lên, đang nhìn cô với ánh mắt căm hận.
"Cô lấy áo khoác của Cố Lăng Kiệt cho Tiểu Bảo mặc rồi cho nó uống nước ấm." Bạch Nguyệt phân phó.
"Được, tôi đi lấy đây." Bảo mẫu rời đi.
Tiểu Bảo chạy đến chỗ Bạch Nguyệt.
Cô có linh cảm không lành, sợ đứa nhỏ này mà đẩy cô ngã xuống thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rồi Cố Lăng Kiệt sẽ vì cô mà nghiêm phạt nó, nó sẽ càng hận Cố Lăng Kiệt hơn.
Cô chạy trở lại phía trên lầu theo bản năng, muốn cách xa khỏi đứa bé này.
Tiểu Bảo thấy Bạch Nguyệt chạy đi, hận đến nghiến răng, hỏi: "Có phải là dì bắt cóc tôi hay không, buộc mẹ tôi và ba phải rời xa nhau."
Bạch Nguyệt đoán là Chu Hân Ly nói vậy, hỏi lại: "Dì hỏi con, trước đó ba và mẹ con có ở cùng nhau không?"
Tiểu Bảo mím môi không nói lời nào.
"Cho nên, chuyện con giả dụ là không thể." Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
"Là do dì không cho ba đến thăm tôi."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Nếu như dì không cho ba đến thăm con thì sao hôm nay ba lại đến thăm con chứ?"
"Đó là vì tôi đã gọi cho ba." Tiểu Bảo nói với vẻ hùng hồn.
"Bởi vì con gọi điện thoại thì ba sẽ đi thăm con, vậy con có thấy dì ngăn cản ba con không?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Tôi không muốn dì gả cho ba, ba là của mẹ tôi." Tiểu Bảo thở hổn hển.
"Nếu như ba là của mẹ con thì sao nhiều năm như vậy bọn họ lại không ở cùng nhau? Chuyện trong thế giới của người lớn sẽ do người lớn tự giải quyết, việc con cần làm bây giờ là học tập cho giỏi, học được nhiều kiến thức hơn, có đúng không?" Bạch Nguyệt ôn tồn nói.
"Tôi không cần dì dạy, dì là mụ yêu tinh lòng dạ hiểm độc, cũng bởi vì dì phá rối nên ba mẹ tôi mới xa nhau, dì đừng tưởng tôi còn nhỏ nên không biết gì." Tiểu Bảo hung hãn nói.
Từ xưa đến nay, quan hệ giữa mẹ kế và con riêng chính là vấn đề vô tận, nếu như mẹ ruột còn ở bên trong quấy rối thì mối quan hệ càng không thể tốt được.
Tiểu Bảo có thành kiến rất lớn với cô, không những vậy còn đã xác định, dù cô đối xử tốt với Tiểu Bảo thì nó cũng không chỉ không tiếp nhận, mà sẽ còn thấy cô có ý đồ khác, cho nên cô không cần phải làm chuyện vô ích.
"Hy vọng sau khi con lớn lên sẽ không vô lý như bây giờ, ngoài ra, nhớ kỹ điều này, dì chỉ nói một lần thôi, con muốn tin thì tin, không tin thì cũng là chuyện của con. Mẹ và ba con vốn không hề có tình cảm với nhau, mẹ con thích người đàn ông khác, ba con cũng thích người phụ nữ khác, cho nên ba mẹ con không thể ở bên nhau được, không phải là do bị ai chia cắt mà là do họ không thích nhau." Bạch Nguyệt nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Bảo mẫu cầm áo khoác của Cố Lăng Kiệt đến khoác lên người Tiểu Bảo.
"Hừ." Tiểu Bảo hất áo xuống đất, chạy từ trong phòng ra ngoài.
Bảo mẫu nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt kỳ lạ.
Bạch Nguyệt liếc nhìn bảo mẫu: "Chị không nghĩ là tôi bắt nạt nó đó chứ?"
"Nó chỉ là một đứa bé." Bảo mẫu nói một câu.
Bạch Nguyệt nhún vai, không muốn giải thích, đi đến tầng hầm đọc sách.