Chương 928: Muốn Chết Thì Thử Xem
CHƯƠNG 928: MUỐN CHẾT THÌ THỬ XEM
Mục Uyển nắm chặt tay, toàn thân đều đang run lẩy bẩy và nhìn về phía cửa.
Hắc Muội có thể cứu được cô được nhất thời nhưng không thể cứu cô được cả đời.
Cô vào nhà họ Hạng lại giống như cá nằm trên thớt, ai nấy đều muốn đến chém một dao.
Nhưng cuối cùng, cô còn chưa tưởng tựơng được mình có thể bỏ đi tôn nghiêm. Cô không muốn, không muốn trao lần đầu tiên của mình cho Hạng Thịnh Duật. Mà Hình Thiên lại không cần tới lần đầu tiên này.
Đôi mắt ướt sương, trên lông mi cũng dính hơi nước.
Hạng Thịnh Duật nâng đầu dậy và nghiêng người sang nhìn cô, cong môi cười giễu cợt: “Em không dám, hay là không muốn thế? Không phải vừa rồi em nói rất cương quyết sao? Mục Uyển, em chỉ là một con cọp giấy à!"
Cô không nói gì, hít sâu một hơi và nhìn về phía anh ta. "Nếu như tôi không muốn, cũng không dám, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Hạng Thịnh Duật vuốt ve gương mặt của cô: “Từ khi em bắt đầu tính kế với tôi thì tôi đã không định bỏ qua rồi. Hạng Kim Thu ngốc nghếch lại tùy hứng, tôi không thể để cho em phá hỏng kế hoạch của tôi được, tấm màng này, hôm nay tôi nhất định phải có."
"Tôi có thể tự mình phá nó."
Hạng Thịnh Duật hôn lên môi cô, trong mắt có thêm một phần ánh sáng kỳ lạ: “Tôi sẽ phá giúp em."
Cô ấn tay lên ngực của anh ta, rốt cuộc vẫn hốt hoảng tới mức ngón tay cũng run rẩy và nhìn về phía cửa.
"Em vẫn không nên hy vọng cô người làm của em vào đây. Nếu không, cô ta sẽ không sống để ra khỏi cửa đâu. Bây giờ xung quanh biệt thự này đều là người của tôi, tôi ra lệnh một tiếng thì không ai có thể sống sót ra ngoài được." Hạng Thịnh Duật nói chắc chắn.
Cho nên chẳng khác nào bây giờ cô kêu cứu cũng vô nghĩa thôi, tuyệt vọng rồi.
Có lần cô và Hình Thiên đi tới thăm nước nào đó, trên đường gặp phải tổ chức khủng bố tấn công.
Anh bảo vệ cô ở dưới cánh tay, mỉm cười nói với cô: “Đừng sợ, chỉ cần tôi còn sống sẽ không để cho em phải chết. Nếu như tôi chết, ít nhất cũng có người chết cùng em. Dù có khó khăn mấy đi nữa, nguy hiểm mấy đi nữa cũng không cần sợ hãi. Chỉ cần tinh thần vẫn còn thì cho dù chết cũng vinh quang. Nếu như tinh thần chết, sống cũng chỉ là một cái xác không hồn."
Cô vẫn nhớ mãi vẻ tươi cười của anh lúc đó, đó là sự nuông chiều, ôn hòa, giống như ánh mặt trời giữa mùa đông, vẫn sưởi ấm trái tim cô.
Trong năm năm bên cạnh anh, cho dù bọn họ chưa từng xảy ra quan hệ nhưng vẫn là năm năm cô vui vẻ nhất.
Có ký ức năm năm này có thể chống đỡ cho cô đi tiếp, mãi đến khi bị hủy diệt cũng không sợ, bởi vì tín ngưỡng của cô không chết.
Hạng Thịnh Duật không cho cô có bất kỳ sự chuẩn bị nào đã đột phá tuyến phòng ngự kia.
Đau, đó là ký ức duy nhất của cô, giống như cầm dao nhọn chọc ngoáy trong thân thể cô, để lại vô số vết dao trong lòng cô.
Vào giờ phút này, điều cô nghĩ chính là, nếu trước đây cô cho Hình Thiên thì tốt rồi, chỉ là Hình Thiên lại không cần.
Cả đời cô không chờ được người yêu nhất, cũng không được người khác yêu, duy nhất có được chính là cô thật lòng yêu Hình Thiên, t bất kể thế nào cô cũng không cần bỏ xuống tình yêu này. Nếu không, cô lại giống như Hình Thiên nói, chỉ còn lại có cái xác không hồn.
Nước mắt vẫn chảy ra, nhưng không phải vì đau đớn trong cơ thể mà là đau đớn trong lòng.
Hạng Thịnh Duật không dừng lại, anh ta hôn lên nước mắt của cô, trong mắt lóe lên cảm xúc lạ thường nhưng lại bị che giấu rất kỹ.
Anh ta nhanh chóng ra, ở trên người cô và thở hổn hển, giữ lấy mặt cô rồi hôn lên môi cô.
Anh ta vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết, cô là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời của anh ta, bọn họ trở lại ký ức thời niên thiếu.
Khi Mục Uyển còn bé đã rất xinh. Cho dù cô không chung lớp với anh ta nhưng bọn họ cùng một cấp. Có rất nhiều người theo đuổi cô, trong đó có một học sinh nam học giỏi cũng đẹp trai lọt vào top ba của cấp đã hẹn cô đi xem phim. Cô đồng ý nhưng anh ta không cho cô đi, rất tức giận mà đẩy đổ bình hoa ông nội thích nhất rồi đổ oan cho cô làm đổ.
Cô quả nhiên không đi xem phim được, nhưng cũng bị ông ngoại chán ghét.
Anh biết cô hận mình, nỗi hận này giống như bệnh tâm thần in sâu vào trong xương cốt.
Cho nên anh nói muốn kết hôn với cô, cô cũng không để ý đến anh ta mà cưới Tổng thống nước A.
Từ ngày đó anh ta đã thề, anh ta muốn làm đến Tổng thống nước M, làm cho cô xem, lựa chọn ban đầu của cô sai tới mức nào!
Anh ta đi vào phòng tắm, khi đi ra thấy Mục Uyển vẫn nằm ở trên giường, không nhúc nhích, quay lưng về phía anh ta và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, thật ra trời đã tối rồi.
Anh ta ngồi xuống bên giường: “Dậy, đi ăn cơm tối thôi."
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như suy nghĩ tới điều gì hỏi: "Tối nay anh vẫn ngủ ở đây sao?"
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng: “Em hy vọng tôi ngủ ở chỗ em à?"
"Ừ." Mục Uyển đáp, thản nhiên giống như mặt nước hồ phẳng lặng.
"Em biết tôi thích ở cùng với em, lát nữa bảo Hắc Muội mua chút thuốc mỡ cho em, bôi vào sẽ giảm sưng nhanh hơn. Hôm nay, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, hai ngày nữa tôi sẽ tới thăm em." Hạng Thịnh Duật nói và quan sát phản ứng của cô.
Trên mặt cô hoàn toàn không có cảm xúc: “Vậy tôi không ăn cơm tối cùng anh nữa. Tôi đau, không muốn rời giường."
Trong mắt Hạng Thịnh Duật thoáng có chút dao động, ngồi bên giường nói: “Vậy em bảo Hắc Muội mang thức ăn tới cho em, không ăn cơm chiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Em không khỏe thì lấy gì đấu với tôi chứ, đúng không, Mục Uyển?"
Mục Uyển nhìn về phía anh ta và kéo chăn ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Anh nghĩ là anh có thể quyết định tất cả sao?"
"Đúng." Hạng Thịnh Duật tự tin nói ra từ này.
"A." Mục Uyển cười khẽ một tiếng: “Trước đây Hạng Kim Thu quyến rũ bạn trai của tôi, trở thành vợ của bạn trai cũ tôi, đồng thời một lòng với bạn trai cũ của tôi. Tôi ngược lại muốn thử xem anh ta thế nào. Những gì bọn họ nợ tôi, tôi đều sẽ đòi lại. Tôi thật sự muốn xem thử sau khi bị Hạng Kim Thu bắt gian tại trận, vẻ mặt của dì ta sẽ thế nào."
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên sát khí, bóp cái cổ nhỏ nhắn của Mục Uyển.
Cô chỉ cảm thấy không thể nào thở được, đôi môi tím tái nhưng vẫn mím chặt môi, tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ, cho dù có phải chết.
"Nếu như em dám cắm sừng cho tôi, tôi sẽ làm cho em chết không có chỗ chôn. Còn cả Hình Thiên kia nữa, em yêu hắn, tôi sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt, cả đời bị giam lại, sinh thêm vài ngày rồi chết." Hạng Thịnh Duật cảnh báo vô cùng hung hăng rồi mới thả tay ra.
Mục Uyển ngã ở trên giường và thở hổn hển. Cô liếc nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, khóe miệng lại cong lên.
Cô phải sống để nhìn ác ma Hạng Thịnh Duật này ngã xuống.
Hôm nay anh ta trút thêm đau khổ lên người cô, sau này cô sẽ trút lại. Anh ta dám tổn thương Hình Thiên, cho dù cô không muốn sống, sống không bằng chết cũng muốn giết chết anh ta trước.
"Vậy tôi sẽ mỏi mắt trông chờ, Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy cô hoàn toàn không tin thì rất căm tức nhưng không biết phải làm sao.
Từ nhỏ cô đã không phục anh ta đúng không?
Anh ta xoay người, trong mắt hiện ra sự lạnh giá: “Em cứ mở to mắt ra mà chờ xem, sẽ không lâu đâu."
Anh ta ra ngoài và bắt gặp Hắc Muội đi tới.
Hắc Muội kinh ngạc liền chất vấn: "Sao anh lại ở đây, tôi cho anh đi vào sao?"
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên sát khí, đang muốn nổi giận...