Chương 424: Anh Thích Ở Cạnh Em
CHƯƠNG 424: ANH THÍCH Ở CẠNH EM
Bọn họ dùng bữa trong miếu, lúc về nhà đã là 4 giờ chiều, Bạch Nguyệt vào bếp nấu cơm, Cố Lăng Kiệt làm việc trong phòng sách.
Sau khi nấu xong cơm canh, nhìn qua phòng sách trên tầng, lấy điện thoại và thùng rác ra ngoài, vứt rác xong, đi tới dưới gốc cây hoa hòe, gọi điện thoại.
“Alan, tôi muốn tìm vài tên lính đánh thuê, anh có thể liên lạc giúp tôi không?” Bạch Nguyệt nói trực tiếp.
“Ừ, được, em muốn cấp nào?” Alan dịu dàng nói, cũng không hỏi cô muốn thuê lính đánh thuê làm gì, dù sao cô cần, anh sẽ cho.
“Loại cao cấp nhất, cần 5 tên, sau khi anh tìm xong, bảo họ gọi điện thoại cho tôi, chi phí sau này tôi sẽ chuyển vào thẻ cho họ.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Được. Gần đây em ổn không?” Alan quan tâm hỏi.
“Ừ, vẫn ổn. Còn anh?” Bạch Nguyệt tiện miệng hỏi.
“Ha.” Alan khẽ cười: “Dường như không quá tốt.”
“Sao vậy?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Giờ tôi chưa đính hôn, trong nhà thúc giục kinh người, ở trong nhà cảm thấy cực kì áp lực, vì thế, tôi có thể sẽ đến chỗ em sớm hơn, có được không?” Alan thở dài nói.
“Đương nhiên là được, lúc đến nói một tiếng, tôi đến đón anh.” Bạch Nguyệt chân thành nói.
Alan giúp cô rất nhiều, trước giờ chưa từng đòi báo đáp, cũng chưa từng ép cô, cô hy vọng Alan sẽ hạnh phúc.
“Vậy lúc đó lại liên lạc, tôi tắt trước đây, bà nội gọi tôi rồi. Haizz, tôi đoán cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì, may là em không phải bạn gái tôi, bằng không tôi sẽ phiền chết mất.” Alan nói đùa.
Bạch Nguyệt nhớ tới bà nội của Alan, mỉm cười: “Lúc còn bà thì chê bà phiền, lúc không có bà ở bên lại nhớ, con người, đều như vậy, anh nên trân trọng mới đúng.”
“Ừ, nói cũng phải, haha, vậy tôi tắt máy đây.” Alan lễ độ nói.
“Được.”
Alan tắt mát, Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, đi vào trong nhà.
Cố Lăng Kiệt đang tìm cô: “Em đi đâu thế?”
“Đi vứt rác, đang định gọi anh ra ăn cơm đây.” Bạch Nguyệt cười nói, rửa tay, bất động thanh sắc xới cơm.
Cố Lăng Kiệt đón lấy bát cơm: “Tối cùng nhau đi xem phim đi. Gần đây có mấy bộ phim khá hay.”
“Được đó.” Bạch Nguyệt sảng khoái đồng ý, kéo ghế ngồi xuống ăn cơm, nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh đang ăn cơm, không hề phát ra chút tiếng động nào, thời gian dài luyện ra, đến ăn cơm cũng rất đẹp trai.
“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Nếu em sinh con gái, con gái giống anh, cũng sẽ rất xinh đẹp.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt cũng mỉm cười: “Vậy anh sẽ cố gắng.”
Bạch Nguyệt hơi đỏ mặt, gắp cho anh một miếng thịt.
Anh cúi đầu ăn cơm.
Cảm giác ăn cơm cùng nhau như này, rất hạnh phúc.
Ăn xong cơm, cô đi rửa bát, Cố Lăng Kiệt cũng theo vào bếp rửa bát giúp cô.
“Một mình em là được rồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Anh thích ở cạnh em.” Cố Lăng Kiệt đáp.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt gọi một tiếng.
“Ừ.”
Cô nhìn anh: “Cứ nghĩ tới phải đến công ty anh làm, em vẫn lo lắng, có thể cho em thời gian 1 tuần không?”
“Nói là để em đến công ty anh làm, thực ra chỉ là cho em một công việc nhàn tản, chủ yếu là có thân phận ở công ty mà thôi. Em không cần lo lắng, không muốn làm gì thì không cần làm.” Cố Lăng Kiệt an ủi.
“Em muốn thật nghiêm túc làm việc, Cố Lăng Kiệt, anh cứ như vậy sẽ chiều hư em đó.”
Cố Lăng Kiệt cười, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo ý cười: “Anh chỉ sợ đối xử với em không đủ tốt, em sẽ chạy mất.”
“Em không chạy nữa, anh ở đâu, em sẽ ở đó, cho dù chết, em cũng là quỷ của Cố Lăng Kiệt, anh ở đâu, em cũng vẫn theo đó.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Tốt như vậy? Được, sau này anh sẽ rửa bát.”
Bạch Nguyệt nhoẻn miệng cười, không đáp lời anh, cùng nhau rửa bát.
Rửa bát xong, hai người ra ngoài đi xem phim.
Cố Lăng Kiệt lái xe, cô đặt chỗ, xem suất chiếu 8:50.
Lúc đến rạp chiếu phim, vẫn còn sớm, Cố Lăng Kiệt đi mua đồ ăn, Bạch Nguyệt đứng chờ ở cửa phòng chờ.
“Trùng hợp thật, đi xem phim cũng gặp nhau, cô nói xem có phải duyên phận không?” Tiếng Tô Khánh Nam vang lên.
Bạch Nguyệt quay đầu.
Tô Khánh Nam cầm một hộp bỏng ngô, đứng sau lưng cô, người bên cạnh anh ta là tiểu Thiên.
Cô không ngờ rằng Tô Khánh Nam sẽ nhận nuôi tiểu Thiên.
“Đúng vậy, còn không phải là duyên phận bình thường, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, đây là ngẫu nhiên, hay là cố ý?” Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, hỏi lại.
“Cô cảm thấy tôi theo dõi cô?” Tô Khánh Nam cười tà mị.
“Tôi tin ngài Tô không có sở thích tự ngược như thế.” Bạch Nguyệt khách khí đáp lời.
“Tôi luôn nghĩ, cô là ai, rốt cuộc cô là ai, sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy?” Tô Khánh Nam nghi ngờ.
“Tôi biết nhiều hơn nữa cũng không bằng 1 phần vạn ngài Tô, thế nhưng, tôi nghĩ, tôi biết một chuyện mà ngài Tô muốn biết nhất.” Bạch Nguyệt nói chắc chắn.
“Điều tôi muốn biết nhất, là gì?” Tô Khánh Nam truy hỏi.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, không nói gì, đi ra ngoài.
Tô Khánh Nam bắt lấy cánh tay Bạch Nguyệt.
Tay anh ta vừa mới chạm vào Bạch Nguyệt, liền bị một lực mạnh hơn đẩy ra.
Cố Lăng Kiệt hất tay Tô Khánh Nam ra, lạnh giọng nói: “Tránh xa cô ấy ra một chút.”
Tô Khánh Nam nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt, lại nhìn Bạch Nguyệt bình tĩnh ở bên cạnh, ẩn ý sâu xa chế giễu: “Tình yêu của Cố Lăng Kiệt dành cho phụ nữ, cũng chỉ có thế, không biết Bạch Nguyệt còn sống hay không?”
Cố Lăng Kiệt không thèm để ý đến anh ta, nắm tay Bạch Nguyệt, đi vào trong rạp, lạnh mặt, đi đến hàng ghế cuối, ngồi xuống, đưa túi nilong trong tay cho Bạch Nguyệt, cả người âm trầm nhìn màn hình.
Bạch Nguyệt thấy anh không vui, ăn một miếng bỏng ngô, cười nịnh nọt: “Ngon lắm, anh muốn ăn không?’
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt hơi trắng xanh, nhìn Bạch Nguyệt: “Lời lúc trước nói với em em coi như gió thổi bên tai sao? Bảo em sau này nhìn thấy Tô Khánh Nam thì tránh xa một chút. Nếu vừa rồi anh không ở đây thì sao?”
“Đã đi rồi, là anh ta kéo tay em lại.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Có phải em nghĩ anh cái gì cũng không biết không? Nếu đã biết em là Bạch Nguyệt, nhất định anh sẽ sai người bảo vệ em, nhất cử nhất động của em anh đều rõ ràng.”
Bạch Nguyệt đỏ mặt.
Bao gồm mỗi câu cô nói sao?
Hay là, chỉ đại khái biết cô làm những gì?
“Nếu em thấy anh ta liền đi, ngược lại sẽ càng khiến anh ta nghi ngờ.” Bạch Nguyệt giải thích: “Em phải vờ như rất khác với Bạch Nguyệt.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Nói nhiều sai nhiều, cách che giấu tốt nhất là không tiếp xúc với anh ta.”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô biết Cố Lăng Kiệt nói đúng.
Thế nhưng, giờ mục đích của cô không phải là khiến Tô Khánh Nam không nhận ra cô, mà là, muốn thông qua Tô Khánh Nam, biết được người đứng phía sau hãm hại Cố Lăng Kiệt là ai.
Chỉ cần tìm ra người đứng phía sau, Cố Lăng Kiệt sẽ không còn nguy hiểm nữa.