Chương 733: Rời Đi Tìm Kiếm Một Điều Mới Tốt Đẹp
CHƯƠNG 733: RỜI ĐI TÌM KIẾM MỘT ĐIỀU MỚI TỐT ĐẸP
"Chị Bạch Nguyệt, em có một vấn đề, ngón út của hai người là tự nhiên đã vậy sao?" Có nữ bác sĩ hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía ngón út bị chặt đứt của mình, lại nhìn về phía ngón út bị Cố Lăng Kiệt chặt đứt, trong mắt có chút hơi nước: "Năm đó tôi bị bắt cóc, bị chặt đứt một ngón tay, anh ấy cũng chặt đứt ngón tay của mình cùng tôi."
"Thật lãng mạn." Cô gái hâm mộ nói.
Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng, lãng mạn trong mắt người ngoài, là tàn khốc, xót xa, đau đớn đối với bọn họ.
"Đừng nói tới bọn tôi nữa, Lăng Kiệt muốn tập vật lý trị liệu mỗi ngày bốn tiếng, mọi người có đề nghị và sắp xếp hợp lý gì không?"
"Ừ." Bác sĩ suy nghĩ một lát, nói: "Ba tiếng rưỡi đi, sắp xếp tập vật lý trị liệu một tiếng rưỡi vào buổi sáng, như vậy có thể hoạt động gân cốt, buổi tối thì hai giờ, có thể trợ giúp giấc ngủ, được không?"
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
"Vậy cũng được, chờ anh tập buổi sáng xong, chúng ta có thể ra ngoài, cơm trưa, cơm chiều đều ăn ở bên ngoài, ăn xong rồi về." Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.
Cô nói xong thì nhìn về phía các bác sĩ: "Vậy mọi người ăn trước đi, tôi đi nấu cơm cho Lăng Kiệt.”
"Ừ ừ ừ, chị Bạch Nguyệt, em bế Thủ Thủ cho." Bác sĩ lập tức đến bế Thủ Thủ, có người chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của Thủ Thủ.
Bạch Nguyệt nấu canh lươn đơn giản, vớt lươn ra, để gạo và thịt băm vào trong canh, nấu cũng kha khá thì khuấy lên, tránh cháo dính vào nồi, lúc sắp xong thì bỏ muối và cải xanh đã thái vào trong, khuấy đều cho đến khi chín hết.
"Thơm quá, nhìn thấy đã rất muốn ăn rồi." Có bác sĩ nói.
"Tôi nấu một nồi to, ai cũng có phần. Mọi người đợi một lát, tôi kho thêm thịt lươn, ăn ngon hơn.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cô múc cho Cố Lăng Kiệt một chén trước, bỏ vào năm khúc lươn, bưng tới trước mặt anh.
"Oa, thật hạnh phúc." Có bác sĩ cảm thán.
Cố Lăng Kiệt cũng hơi cong miệng, cúi đầu ăn đồ Bạch Nguyệt nấu.
"Tôi cảm thấy ngài Cố bình thường đều lạnh lùng, nhưng cũng rất ấm áp đó.” Có bác sĩ khen.
Cố Lăng Kiệt là loại người luôn lạnh lùng với lời khen của người khác.
Bạch Nguyệt nở một nụ cười, cô đi nấu cơm cho những bác sĩ khác.
Thủ Thủ nhìn chằm chằm vào bát của Cố Lăng Kiệt, nuốt nước miếng, miệng chẹp chẹp, cực kỳ đáng yêu, chọc mấy bác sĩ nở nụ cười.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cậu bé.
Cậu bé thấy mình bị phát hiện, quơ cánh tay nhỏ bé, vừa cười vừa kêu "ba ba ba ba ba”, giống như đang trêu Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng thấy cậu bé đáng yêu, đưa tay bế cậu bé đặt trên đùi mình.
Thủ Thủ chui vào ngực Cố Lăng Kiệt.
"Ôi, Thủ Thủ nhà chúng ta thật thông minh, biết lại gần ba, thằng nhóc gian xảo." Có bác sĩ xoa xoa khuôn mặt của Thủ Thủ.
Thủ Thủ mềm mại đáng yêu vùi trong ngực Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ôm viên thịt nhỏ trong lòng, trái tim cũng mềm mại đến không chịu nổi, nở một nụ cười như cha hiền, làm hai nữ bác sĩ ngẩn người.
Nhưng mà, bọn họ cũng không có suy nghĩ không nên có, chỉ vì cảm thấy Cố Lăng Kiệt đẹp trai thôi.
"Ngài Cố và ngài Tổng thống là thai song sinh, tuy rằng lớn lên giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại cách biệt một trời." Có bác sĩ cảm thán nói.
Cố Lăng Kiệt thu lại nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn về phía Bạch Nguyệt, đôi mắt nặng nề, giống như chứa rất nhiều nội dung bên trong đó, nhưng lại khiến người khác nhìn không ra.
Bạch Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Cố Lăng Kiệt, nhìn về phía anh mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, nhìn về phía Thủ Thủ.
Thủ Thủ bắt đầu ngậm ngón tay, hút chụt chụt, Cố Lăng Kiệt lấy tay cậu bé ra.
Cậu bé liếc mắt nhìn Cố Lăng Kiệt một cái, lại để ngón tay lên miệng, Cố Lăng Kiệt lại lấy ra.
Thủ Thủ mím mím môi, trong mắt chứa nước, muốn khóc rồi.
Bác sĩ vừa thấy, lập tức nhét núm vú cao su vào trong miệng Thủ Thủ: "Thủ Thủ đừng khóc, ngậm núm vú cao su đi, ngón tay bẩn lắm."
Thủ Thủ không khóc nữa, nhìn về phía dì bác sĩ, vươn tay muốn bế.
Dì bác sĩ nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật gật đầu, cực kỳ lạnh lùng.
Bác sĩ ôm lấy Thủ Thủ, anh cúi đầu ăn cơm.
Bạch Nguyệt cũng đã nấu lươn xong: "Mọi người đến đây ăn cơm đi."
Tự cô múc một chén, ngồi xuống bên cạnh Cố Lăng Kiệt: "Trẻ con là phải cưng chiều, thuận theo con, đối xử tốt với con, tự nhiên con sẽ đến gần mình. Dạy dỗ nghiêm khắc quá, con sẽ thấy hung dữ, lại không đúng ý nó, nó sẽ thấy không thích.
Cố Lăng Kiệt làm một động tác tay: "Vậy em cảm thấy phải làm sao mới đúng?"
"Rất nhiều người lớn dạy dỗ con mình, cứ nói là ‘không cho con làm thế này, không cho con làm thế kia, con như vậy là không tốt’.
Thật ra, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể hiểu được, vì sao lại không tốt?
Cho dù bề ngoài sẽ nghe lời, nhưng trong lòng đều là âm thanh phản đối, cho dù có cha mẹ biết ăn nói, có một vài đứa bé vẫn sẽ hiểu sai.
Những lúc đó, thật ra, cách đúng nhất chính là dời đi hứng thú, suy nghĩ của con, ví dụ như, ‘ăn ngón tay không tốt, bẩn’, đưa núm vú cao su cho con là đươc, anh giải quyết được nỗi lo về sau, con cũng vẫn thích anh như trước." Bạch Nguyệt kiên nhẫn nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, cho cô một ngón tay cái.
Anh đúng là thất bại trong việc dạy dỗ con, giống như Bạch Nguyệt nói, anh chính là không được thế này, không được thế kia, là một người cha nghiêm khắc, cho nên, Tiểu Diễn vẫn luôn không thích anh.
Nếu có Bạch Nguyệt ở bên cạnh anh sớm hơn, cô chắc chắn sẽ dạy dỗ con rất tốt.
Sau khi ăn xong, Thủ Thủ quen thói buồn ngủ, Bạch Nguyệt sợ cậu bé ở bên ngoài bị cảm, cho nên mang Thủ Thủ về căn cứ ngủ.
Cố Lăng Kiệt đi đến phòng vật lý trị liệu.
Thủ Thủ đã ngủ, Bạch Nguyệt đến thư viện học ngôn ngữ ký hiệu.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, mỗi ngày trôi qua yên bình, lại rất phong phú.
Thân thể của Cố Lăng Kiệt càng ngày càng tốt hơn, một tháng sau đã không cần ngồi xe lăn nữa rồi, hai tháng sau có thể đi lại bình thường, anh còn có thể nói những âm đơn giản nữa, đối với một người bị tổn thương trung khu thần kinh ngôn ngữ, đây thật sự chính là kỳ tích.
Còn Bạch Nguyệt, ngoài chăm sóc tốt Thủ Thủ, nấu đồ ăn, còn học thông thạo ngôn ngữ ký hiệu..
Hôm nay, ăn xong bữa sáng....
Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt: "Anh muốn ra ngoài."
Bạch Nguyệt dừng một chút: "Đi đâu?"
Cố Lăng Kiệt cầm lấy tay cô: "Du lịch."
"Nhưng mà nếu như thân thể của anh xảy ra tình huống bất ngờ gì thì phải làm sao đây, bây giờ anh chỉ mới tỉnh dậy được hai tháng, hơn nữa, các bác sĩ cảm thấy nên theo dõi thêm." Bạch Nguyệt lo lắng, không thể chấp nhận một chút ngoài ý muốn nào được.
"Tìm kiếm anh ta." Cố Lăng Kiệt viết tên của anh ta ở trên bàn: Lã Bá Vĩ.
Bạch Nguyệt nghĩ thấy cũng phải, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Cố Lăng Kiệt, vẫn phải tìm ra Lã Bá Vĩ trước, nếu không, thân thể của Cố Lăng Kiệt sẽ như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Được, nghe lời anh, chúng ta vừa tìm Lã Bá Vĩ vừa đi du lịch, chúng ta có thể mang Thủ Thủ theo không?" Bạch Nguyệt không nỡ để con lại.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Cô gọi điện thoại cho Hình Thiên: "Anh cả, em là Bạch Nguyệt."
"Anh biết, anh thấy thông báo cuộc gọi của em."
"Em và Lăng Kiệt muốn ra ngoài, đi ra ngoài tìm kiếm Lã Bá Vĩ. Thử chút may mắn xem sao." Bạch Nguyệt nói.