Chương 1385: Ta Có Thể Có Gì Không Yên Lòng?
CHƯƠNG 1385: TA CÓ THỂ CÓ GÌ KHÔNG YÊN LÒNG?
Cô ổn định cảm xúc, nghe máy.
"Ở đâu?" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hỏi.
Mục Uyển lẳng lặng nghe, cô không biết những cô gái khác có giống cô hay không, đã từng đối mặt với sự dịu dàng, lúc nghe được giọng nói lạnh lẽo thế này sẽ nghĩ đến sự nuông chiều trước đây mà anh đã dành cho cô.
Loại suy nghĩ này xuất hiện dường như là trong tiềm thức, từ đó tâm cảnh hiện tại càng trở nên bi thương.
Thế nhưng, bi thương thì đã sao, nếu như cô đi cầu hòa, bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân, vậy thì cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ càng thêm uất ức.
Cô đã từng đọc được một bài báo về một người phụ nữ, cô ấy là một diễn viên, cô nói, trừ phi là có chuyện quan trọng, cô chưa từng gọi điện thoại cho chồng mình, nếu như chồng cô ấy đang bận, cô gọi tới chỉ làm cho chồng thêm khó chịu, còn nếu như hắn đang rảnh lại không gọi điện cho cô, vậy người đàn ông này cũng không đáng để cho cô phải gọi điện thoại tới.
Mục Uyển hít sâu một hơi, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong sân bà Lan Ninh có một cây hoa quế.
Cây hoa quế hơi già, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Bà Lan Ninh hẳn là rất thích cây hoa quế này, cho nên lắp đặt ở phía dưới cây rất nhiều đèn.
Khi màn đêm buông xuống, lúc đèn xanh lục được mở ra, cả cây hoa quê lại càng thêm xanh biếc.
Trong khung cảnh tuyệt đẹp này, tâm trạng tự nhiên sẽ bình thản mấy phần.
“Em ở chỗ bà Lan Ninh, ngày mai bà ấy sẽ đi khỏi, em tới gặp bà ấy một chút, có chuyện gì sao?”
"Vấn đề của chúng ta, em không cảm thấy cần nói chuyện một chút sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Anh nói đi." Mục Uyển lạnh nhạt nói.
"Bây giờ anh cho người tới chỗ bà Lan Ninh đón em, một lát nữa gặp.” Hạng Thịnh Duật nói xong, không cho Mục Uyển kịp từ chối, trực tiếp cúp điện thoại.
Thật ra thì cô không cảm thấy giọng nói của anh đã dịu xuống, bọn họ có thể nói chuyện được, hơn nữa nếu cô chịu đựng tính cách của anh thì sẽ tan rã trong không vui.
Nếu như kết quả là tan rã trong không vui, có lẽ, không đi gặp mặt mới là tốt nhất, tất cả mọi người yên lặng một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, khi gặp lại mới có thể bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian này, trái tim của cô rất đau, tâm trạng cũng không được tốt, bởi vì tâm trạng không tốt nên làm cái gì cũng không có hứng thú, trong lòng như đang đổ mưa.
Loại tâm trạng này không biết lúc nào sẽ tốt lên, nhưng trước khi tâm trạng chuyển biến tốt thì chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.
Bà Lan Ninh nhìn cô cất điện thoại, hỏi: "Cô và Hạng Thịnh Duật đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết, có chút không hiểu, nhưng có rất nhiều chuyện đặc biệt là chuyện liên quan đến tình cảm, chính là vì không hiểu được anh ta tại sao lại thích mình, lại vì cái gì không thích mình, thật ra lý trí của mình đều không thể khống chế được.” Mục Uyển nói.
Bà Lan Ninh thương xót nhìn Mục Uyển: "Ta nghĩ là cô sẽ hạnh phúc, thật xin lỗi, ta không nên nói những lời bi quan đó.”
"Mọi chuyện không phải bà không nói thì nó sẽ không xảy ra, vấn đề của tôi và anh ấy trước đó đã tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, từ từ giải quyết chính là quá trình của cả một đời người, nói dài cũng không dài, nhưng là nói ngắn cũng không ngắn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mười năm 3,650 ngày, ba mươi năm đã vượt qua mười nghìn ngày. Trong mười nghìn ngày đêm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, sinh lão bệnh tử, giàu sang, nghèo khó, sinh con." Mục Uyển nói, nhìn về phía bà Lan Ninh: "Chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết, bà cứ yên tâm.”
Bà Lan Ninh cúi đầu xuống: "Cô xử lý mọi chuyện lý trí, thành thục hơn so với ta rất nhiều, ta có cái gì không yên lòng chứ.”
"Ừm." Mục Uyển đáp: "Đồ ăn của bà rất ngon, mong lần sau lại tiếp tục được ăn, nhưng bây giờ tôi phải rời đi.”
"Ta đem thứ này cho cô, là nhật ký của ta, còn có một số chuyện và một số mối quan hệ của vài người, cô xem có thể cô sẽ cần dùng đến.” Bà Lan Ninh nói, lấy ra một cái két sắt, đưa cho Mục Uyển: "Mật mã là sáu số một."
"Cám ơn." Mục Uyển đáp.
"Nếu còn có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ gọi điện thoại cho ta, dù ta ở đâu cũng sẽ nhất định trở về giúp cô.” Bà Lan Ninh nói.
Mục Uyển gật đầu: "Được."
"Vậy bây giờ ta đưa cô ra ngoài.” Bà Lan Ninh lưu luyến không rời.
Mục Uyển gật đầu, ra ngoài Lã Bá Vĩ lập tức tới, giúp Mục Uyển nâng két sắt lên.
"Tôi đi đây." Sau khi Mục Uyển chào bà Lan Ninh thì lập tức lên xe.
Lã Bá Vĩ cũng tới xe.
Mục Uyển nhìn về phía trước, nói ra: "Bá Vĩ, hôm nay tôi muốn đi một nơi không ai có thể tìm thấy, có thể sắp xếp được không?”
"Ừm." Lã Bá Vĩ đáp.
Mục Uyển tắt điện thoại di động, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Bốn mươi phút sau
"Mợ chủ, đã đến." Lã Bá Vĩ gọi Mục Uyển.
Mục Uyển mở to mắt, nhìn thấy mình đang ở một bãi đậu xe dưới lòng đất, cô hỏi Lã Bá Vĩ: "Đây là nơi nào?”
"Ở giữa nhà tắm hơi, yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi, phu nhân có thể ở bên trong nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có ai tìm tới, nhưng tín hiệu trên điện thoại di động cũng bị nhiễu sóng, bên trong có TV, phu nhân có thể xem tivi." Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển rất tin tưởng Lã Bá Vĩ, Lã Bá Vĩ muốn lấy mạng của cô dễ như trở bàn tay, không cần phiền toái như vậy.
"Ừm."
Dưới sự sắp xếp của Lã Bá Vĩ, cô tiến vào một gian phòng riêng, xem TV một lúc, mệt mỏi, tắm rửa và lên giường nằm.
Cứ nghĩ là sẽ không ngủ được, thế nhưng chỉ trong chốc lát đầu trở nên nặng nề, một lúc sau liền ngủ say.
Buổi sáng tỉnh lại, mở điện thoại ra.
Trên điện thoại di động không có tín hiệu, nhìn thoáng qua thời gian là sáu giờ mười phút.
Cô rửa mặt xong đi ra ngoài, Lã Bá Vĩ đứng ở ngoài cửa, có vẻ như là một đêm đều không ngủ.
Mục Uyển nhướng mày: "Cả đêm anh không ngủ?"
"Không sao, dù nửa tháng không ngủ tôi cũng không có việc gì, phu nhân muốn ăn sáng không? Tôi đã sắp xếp xong xuôi.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển gật đầu, dịu dàng nói: "Một lát nữa sau khi tôi đến công ty, anh không cần đi theo, ở nhà ngủ một giấc thật ngon, bây giờ anh cảm thấy không sao bởi vì con trẻ, chờ đến lúc già tất cả đều là vấn đề.”
"Được, cám ơn phu nhân.” Lã Bá Vĩ nói, hai người ra cửa, điện thoại di động của Mục Uyển vang lên tiếng chuông tin nhắn không dứt.
"Ra ngoài có tín hiệu sao?" Mục Uyển hỏi Lã Bá Vĩ.
"Ừm, đúng thế."
Mục Uyển nhìn thoáng qua, phần lớn là Hạng Thịnh Duật gọi tới, còn có Hắc Muội và Sở Nguyên.
Cô gọi điện thoại cho Hắc Muội.
"Phu nhân, cô đang ở đâu, có an toàn không? Cô đã đi đâu, tôi rất lo cho cô.” Hắc Muội lo lắng nói, giọng điệu dường như đã muốn khóc.
"Tôi không sao, đang ăn sáng ở ngoài, một lát nữa sẽ đi làm, cô trực tiếp đi học.” Mục Uyển an ủi nói.
"Sau này nếu phu nhân cố tình mất tích, có thể nói cho tôi biết một tiếng được không, tôi lo lắng cả một đêm ngủ không ngon giấc.” Hắc Muội vừa khóc vừa nói.
"Ừm." Mục Uyển đáp xong thì cúp điện thoại, cô nhìn thoáng qua cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật, cũng không gọi lại cho anh, lúc ăn sáng phát hiện thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, đưa mắt nhìn về phía cổng.
Hạng Thịnh Duật đứng ở nơi đó...