Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1322: Rốt Cuộc Là Chuyện Gì Mà Không Có Tôi Là Không Được.​




CHƯƠNG 1322: RỐT CUỘC LÀ CHUYỆN GÌ MÀ KHÔNG CÓ TÔI LÀ KHÔNG ĐƯỢC.
An Kỳ mím môi lại nhịn cười: “Tôi thấy Hạng Thịnh Duật yêu cô thật a, thật không ngờ một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh như anh ta mà khi đứng trước mặt người phụ nữ mình thích lại giống hệt như một đứa con nít vậy.”
Mục Uyển cũng cảm thấy Hạng Thịnh Duật đôi khi rất giống một đứa trẻ tuỳ ý, hay nũng nịu vậy.
“Anh ấy nói một tiếng sau sẽ gọi lại cho tôi, có thể là anh ấy sẽ đi gặp trực tiếp vị khách của SHL kia, không ký hợp đồng với Bộ Ngoại giao nữa.” Mục Uyển nói.
“Chắc chắn không phải ở Bộ Ngoại giao rồi, bà già Lan Ninh đó chắc chắn là muốn chen chân vào, bởi chân của bà ta rất rẻ, ha ha ha. Nào, chúng ta tiếp tục thôi, tôi sẽ tranh thủ trong một tiếng đồng hồ giúp cô lên tới cấp 15, phu nhân à, tôi nói cô nghe nha, có một cách gọi là chiến đấu với quái vật, sau đó khi thấy có ai đi tới, cô liền nấp trong lùm cây bên đường, cô nấp ở đó thì người khác sẽ không nhìn thấy cô.” An Kỳ nói.
“Tôi hiểu rồi, nghĩa là tôi đi đánh quái vật để nâng cấp, sau đó trốn trong lùm cỏ, thấy người nào đó hết máu rồi chạy ra đánh lén đúng không?” Mục Uyển hỏi.
“Thật ra, cách này tốt nhất là nên đánh phối hợp, dùng một người có khả năng chạy nhanh để dụ kẻ thù tới, sau đó khi kẻ địch tới, cô sẽ lao ra khỏi bụi cỏ để tấn công.” An Kỳ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp.
“Chắc trình độ của Hạng Thịnh Duật rất cao đúng không?” An Kỳ khẽ hỏi.
“Tôi thấy anh ấy có chơi nhưng không có nhìn kĩ, anh ấy chơi thế nào tôi cũng không biết nữa.”
“Không phải anh ta cũng chạy tới chạy lui giữa khu tân binh và khu thường như thằng bạn ngốc nghếch của tôi chứ, cho nên mới không kêu cô chơi chung?”
“Tôi cũng không rõ, để khi nào gặp anh ấy tôi sẽ hỏi anh ấy cấp bao nhiêu rồi, cái này thì mọi anh hùng đều công bằng như nhau đúng không?” Mục Uyển hỏi.
“Bằng nhau, khác là khác thao tác, kĩ năng và cả sự hợp tác đoàn đội. Nào phu nhân, chúng ta cùng phối hợp trước đi.” An Kỳ nói xong liền lấy điện thoại ra mời Mục Uyển, sau đó bắt đầu phối hợp.
Năm mươi phút sau, điện thoại của Mục Uyển chợt reo lên.
Chính sự quan trọng.
Cô nhấc máy nghe điện thoại trước.
“Anh đến dưới lầu rồi, xuống đây đi bảo bối.” Hạng Thịnh Duật nói.
Nghe thấy hai chữ bảo bối này, cả người Mục Uyển có chút buồn nôn: “Đừng lươn lẹo nữa, em không thích từ bảo bối này, cảm giác nó giống như… ưm…”
Trong đầu Mục Uyển hiện lên một hình ảnh, như kiểu người đàn ông đang nói với cô tình nhân bé bỏng của mình vậy, cảm giác không được chân chính cho lắm.
“Dù sao đi nữa, em cũng không thích nó.” Mục Uyển nói.
“Biết rồi bảo bối, mau xuống đây đi.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển: “…”
“Á, phu nhân à, cô chết rồi nè.” An Kỳ la lên một tiếng.
Mục Uyển cúp điện thoại sau đó nói với An Kỳ: “Đi thôi, Hạng Thịnh Duật đang ở dưới lầu rồi.”
“Được, cuối cùng cũng đi được rồi.” An Kỳ lập tức đứng dậy.
Mục Uyển đi về phía cửa thì Đổng Mạn Tuyết ngăn cô lại, sau đó cất giọng một cách vô cảm: “Bộ trưởng đã sắp xếp công việc cho cô, bảo cô đến văn phòng một chuyến.”
“Bây giờ khách quý bên SHL đã đến rồi, tôi phải ưu tiên chuyện quan trọng hơn, đợi tôi về rồi nói.” Mục Uyển lên tiếng.
Ánh mắt Đổng Mạn Tuyết càng lúc càng sắc bén: “Tôi thấy, phu nhân An Ninh này, hình như cô đã quên mất mình là người của bộ Ngoại giao và còn cả chuyện ở Bộ Ngoại giao thì phải nghe lời ai rồi nhỉ, Bộ trưởng kêu cô tới cô không tới, không muốn làm nữa sao?”
Mục Uyển liền nở một nụ cười: “Vậy trợ lý Đổng à, có phải cô cũng quên Bộ Ngoại giao này là của ai rồi không, là của quốc gia này đó, việc mà tôi chuẩn bị đi làm đây là vì cả quốc gia này, hay là trợ lý Đổng đây muốn để cho người trên khắp thế giới này bàn ra tán vào sao, đến lúc đó để xem phu nhân Lan Ninh sẽ đứng về phía tôi hay là đứng về phía cô đây?”
“Đúng là miệng lưỡi sắc bén, miệng lưỡi của phu nhân An Ninh đã được luyện từ nhỏ rồi sao? Nói lưu loát như vậy, sao không đi diễn thuyết đi?”
Trên gương mặt Mục Uyển vẫn duy trì một nụ cười, cô nói với An Kỳ ở bên cạnh: “Nếu như cô ta còn không chịu tránh ra thì cứ quay phim lại sau đó phát lên mạng để cho cư dân mạng đánh giá thử, lúc này tôi nên đi đón tiếp khách quý của SHL hay là đi nhận những công việc không khẩn cấp của phu nhân Lan Ninh đây. Hơn nữa, trong văn phòng này có nhiều người như vậy, ai mà không làm được chứ, tôi thật sự rất tò mò nha, rốt cuộc là có chuyện gì mà không có tôi thì không được vậy chứ.”
Sắc mặt Đổng Mạn Tuyết lập tức trở nên khó coi, ý của Mục Uyển đã rất rõ, nếu cô ta còn không tránh ra thì sẽ quay video lại ngay.
Quan trọng là, nhiệm vụ của phu nhân Lan Ninh đề ra chỉ là cố ý nhắm vào cô ấy, chứ quả thực không có khẩn cấp gì cả, cũng không phải là không có cô thì không ai thay thế được.
Nếu như cô ấy tới chỗ phu nhân Lan Ninh, đem video đó cho cư dân mạng xem thì cư dân mạng nhất định sẽ cho rằng, phu nhân Lan Ninh nhỏ nhen, cố ý nhắm vào người khác.
Cô ta lập tức cúi đầu, giống như một con gà trống bị đánh bại vậy, nép qua một bên.
An Kỳ giơ một ngón cái lên khen ngợi Mục Uyển.
Lúc hai người ra ngoài, An Kỳ liền cảm thán lên tiếng: “Bây giờ thì tôi hiểu rồi, lợi hại không phải là chỉ có võ thuật không mà còn phải có tài ăn nói nữa, nhìn thấy bộ dạng như sắp ói ra máu của ai kia tôi thật là sảng khoáng a, vô cùng sảng khoái, sự sảng khoái này còn hơn là dùng võ để chinh phục nữa kìa.”
Mục Uyển cười khẽ: “Phải tùy tình huống nữa, chứ có những tình huống phải dựa vào vũ lực, còn có những tình huống thì vũ lực chỉ làm cho sự việc càng thêm mâu thuẫn thôi, lúc đó thì phải dùng khả năng đàm phán và giao lưu rồi. Giống như Đổng Mạn Tuyết lúc nãy vậy đó, cô ta rõ ràng là tới kiếm chuyện với tôi, phu nhân Lan Ninh nhất định là đã tìm một công việc thật khó để kéo dài thời gian của chúng ta, sau đó bà ta sẽ buộc tội tôi, bảo tôi không có năng lực đại loại vậy.”
An Kỳ hiểu rồi: “Lão yêu bà đó đúng là hẹp hòi mà, cũng may là phu nhân thông minh.”
“Biết được bà ta muốn làm gì thì thật sự rất dễ đối phó, chỉ cần không đi vào cái bẫy của bà ta là được rồi, nhưng mà lại không biết bà ta muốn làm gì mới chính là vấn đề lớn nhất và cả phiền phức lớn nhất đây.” Mục Uyển vừa nói xong thì nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang đứng bên cạnh xe ở đằng kia.
Anh ấy đang mặc đồng phục.
Cô thực sự rất thích nhìn anh trong bộ đồng phục, khi anh mặc đồng phục thì vừa đẹp trai vừa đem đến cho người ta một cảm giác yên tâm.
Cô mỉm cười và bước đến bên anh.
Hạng Thịnh Duật mở cửa xe: “Anh định sẽ đợi em thêm một phút nữa, nếu như một phút sau em còn chưa xuống, thì chắc chắn là do phu nhân Lan Ninh lại nhắm vào em, anh sẽ lên đó giúp em.”
Mục Uyển cười: “Trong mắt anh em là kẻ yếu đuối như vậy sao? Không phải trước đây anh đã từng khen em có tài ăn nói rất giỏi sao? Nếu như em không chửi lại phu nhân Lan Ninh được, thì cũng còn có An Kỳ mà, An Kỳ là một người im im không nói gì mà ra tay đánh liền đó.”
“Tôi đâu có vô tri như vậy chứ? Tôi phải nói ít nhất nửa từ rồi mới đánh, hiểu chưa?” An Kỳ lên tiếng chấn chỉnh, sau đó ngồi vào ghế lái phụ.
Bên cạnh của Sở Giản.
Thấy An Kỳ bước vào xe, sắc mặt Sở Giản lập tức đỏ bừng lên, anh có chút xấu hổ không dám liếc qua nhìn cô.
An Kỳ cảm thấy bộ dạng này của anh ta vô cùng đáng yêu, sau đó cô chủ động hôn lên má Sở Giản một cái với tốc độ rất nhanh, hệt như tia chớp vậy.
Sở Giản đưa mắt nhìn cô.
Cô không có nhìn Sở Giản mà quay xuống nhìn Hạng Thịnh Duật đang ngồi ở ghế sau, hỏi: “Anh Hạng, cái game đó anh chơi tới cấp mấy rồi? Chắc là chưa tới cấp 88 chứ?”
........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK