Chương 735: Ấm Áp Sau Chiều
CHƯƠNG 735: ẤM ÁP SAU CHIỀU
Bạch Nguyệt không muốn phản ứng với anh, đi qua anh, đi chơi cùng Thủ Thủ.
"Chỉ cần thủ trưởng nói một câu, tôi tình nguyện trở lại làm người hầu nhỏ ở chỗ thủ trưởng." Trương Tinh Vũ hướng về phía Cố Lăng Kiệt chào nói.
"Bây giờ cậu làm thị vệ trưởng không phải rất trâu bò sao? Tổng thống đại nhân rất tín nhiệm cậu, người hầu nhỏ, lừa gạt ai đó?" Lâm Thư Lam quái gở nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Trương Tinh Vũ: “Đi theo ngài Tổng thống thì hãy làm thật tốt nhé, đừng phản bội lần hai, Tổng thống đại nhân là anh trai của thủ trưởng của anh, thành tâm cống hiến sức lực cho anh ấy cũng vậy."
"Tôi..." Trương Tinh Vũ muốn nói lại thôi, gãi đầu một cái: “Tôi cũng rất áy náy, biết thủ trưởng còn sống, tôi liền muốn cùng thủ trưởng."
"Anh nói cũng thật là dễ nghe. Nhưng mà thủ trưởng lại không dám muốn anh." Lâm Thư Lam châm chọc nói.
"Anh ấy, cũng vậy." Cố Lăng Kiệt nói bốn chữ đơn giản.
Trương Tinh Vũ rủ mắt, rất áy náy, mong chờ nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt vẫn lãnh khốc trước sau như một, ánh mắt nhìn về phía anh ta cũng rất ác liệt, sấm rền gió cuốn.
Trương Tinh Vũ cúi đầu: “Thủ trưởng, vậy tôi đi ra ngoài trước."
"Nếu như có thời gian, giúp tôi dựng một lều vải ở ven hồ, lát nữa chúng tôi đi câu cá." Bạch Nguyệt nói.
"Được, tôi lập tức đi ngay." Trương Tinh Vũ nở nụ cười, thấy bọn họ cũng không nhìn anh ta, nụ cười bỗng ngưng lại.
"Bà chủ không biết rồi, bây giờ anh ta chính là người tâm phúc trước mặt Tổng thống đại nhân." Lâm Thư Lam tố cáo.
"Tính cách của anh ta vốn ôn hoà, không cường thế, làm việc lại đáng tin, có năng lực, bất kể đi theo ai, cũng sẽ trở thành người tâm phúc. Tính cách quyết định số mệnh, cô thì sao, có còn thích anh ta không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Mắt xanh của Lâm Thư Lam bỗng đỏ: “Tôi mới không thích anh ta."
Bạch Nguyệt khẽ nhếch môi lên: “Cô thích. Muốn có được cái mình muốn, đầu tiên là phải đối mặt với tình cảm của mình. Nếu như cần nhưng lại không phải thì bỏ đi, sẽ có cái thích hợp với cô xuất hiện. Thích, hận, oán giận, tủi thân, cả đời rất ngắn, nhưng đều lại lãng phí thanh xuân và tình cảm.
Lâm Thư Lam cúi đầu xuống, khóc: “Trước đây anh ta đã coi thường tôi, bây giờ chắc chắn càng coi thường tôi."
"Thế nên cô giận anh ta, thật ra thì vẫn là giận chính mình. Giận vì ngày càng cách xa anh ta, nhưng lại không muốn tự giận chính mình, thế nên cô chỉ có thể càng giận anh ta hơn. Lời nói chua ngoa cay nghiệt, đả kích phẩm chất của anh ta để kéo anh ta xuống."
Trên thực tế, anh ta có làm sai hay không, chim khôn lựa cành mà đậu, ai cũng đang phấn đấu và trả giá cho tương lai của mình." Bạch Nguyệt nói thẳng ra tâm tư trong lòng của Lâm Thư Lam.
Lâm Thư Lam ngừng khóc, nhìn về phía Bạch Nguyệt, đối mặt với ánh mắt sáng tỏ của Bạch Nguyệt, hơi xấu hổ.
"Bỏ qua cho anh ta đi, cô cũng bỏ qua cho mình. Mấy ngày nay tôi dạy cô trang điểm, sẽ có một chàng trai tốt đi tới bên cạnh cô. Mẹ tôi biết rất nhiều cậu ưu tú, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cô." Bạch Nguyệt an ủi nói.
Tống Tâm Vân đang dỗ Thủ Thủ, nghe Bạch Nguyệt nhắc đến mình, quay đầu, cười nói với Lâm Thư Lam: “Bên trong Cố Thị còn nhiều anh đẹp trai tài giỏi, con là con gái nuôi của mẹ, bọn họ chắc chắn sẽ tranh nhau cướp con."
Lâm Thư Lam hít mũi một cái, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi biết, tôi buông tha, tôi buông tha cho anh ta."
"Nếu quyết định yêu một người, liền toàn tâm toàn ý yêu người ấy, nếu không thì cô chính là đang tổn thương người khác, mà người tổn thương người khác thì không xứng đáng được hạnh phúc." Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
"Ừ, tôi biết, cảm ơn mợ chủ dạy bảo." Lâm Thư Lam gật đầu nói.
"Cô là người phụ nữ hiền lành, biết giữ bổn phận, chính nghĩa lại trung thành, sẽ có một người đàn ông tốt sánh đôi với cô."
Lâm Thư Lam nghe Bạch Nguyệt nói vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng buông lỏng nhiều. Lúc trước cô ta giống như đi vào ngõ cụt, không có được nên khó chịu, tự ti, càng thêm chua ngoa cay nghiệt, làm cho chính mình trở thành kẻ đáng sợ.
"Chiều nay Thiên cũng tới sao?" Tống Tâm Vân hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh ấy tới."
"Vậy giờ mẹ đi mua thức ăn, tối nay cho mấy đứa ăn ngon."
"Bà chủ, hay là bà ở cùng cô và cậu nhỏ đi, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, rất nhanh." Lâm Thư Lam nói.
"Cũng được, vất vả rồi." Tống Tâm Vân cực kì yêu thích Thủ Thủ.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt hai mặt nhìn nhau một cái.
Bây giờ Tống Tâm Vân càng thích Thủ Thủ, lúc bọn họ sắp đi, Tống Tâm Vân càng không nỡ.
Bọn họ đi câu cá.
"Hay là đón Tiểu Tân về đi." Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt: “Ở cùng mẹ cũng tốt."
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô: “Tiểu Diễn thì sao, muốn gặp không?"
"Chúng ta vẫn thường nói công ơn nuôi dưỡng, vậy rốt cuộc là nuôi quan trọng hay là dưỡng mới quan trọng. Có sinh mà không nuôi, cũng có nuôi mà không dạy, Tiểu Diễn càng thích cha mẹ nuôi của nó. Tuy cha mẹ nuôi đó chỉ là nông dân, nhưng họ thật sự yêu nó."
"Thế nên?" Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt.
"Chúng ta còn có chúng ta chuyện phải làm, để cha mẹ nuôi của Tiểu Diễn chăm sóc nó đi. Có thể bọn họ không có tri thức, nhưng ít nhất thì họ hiền lành. Chúng ta có thể phái giáo viên qua đó giúp đỡ. Nếu như có một ngày, chúng ta trở lại, cũng không đi nữa, khi đó có thể đón Tiểu Diễn và cha mẹ nuôi về, anh thấy sao?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt nói một tiếng: “Nghe em."
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Cố Lăng Kiệt: “Khi còn bé em cảm thấy cực kì cô độc, cha mẹ cũng không có, em cũng cảm thấy cô độc. Chỉ khi có anh, em mới cảm thấy trên thế giới này không chỉ có một mình em.
Sau này chờ anh khỏi bệnh rồi, không uống thuốc nữa, chúng ta lại sinh thêm mấy đứa bé. Cái gì cũng là giả, nhưng có con rồi mới là thật. Sau này, chờ đến lúc chúng ta đi rồi, chúng nó có thể bàn bạc với nhau, cũng sẽ không có chuyện không giúp đỡ, được không anh?"
Cố Lăng Kiệt dịu dàng nhìn cô: “Được."
Chỉ chốc lát, bọn họ liền đi tới bờ hồ.
Trương Tinh Vũ đã dựng lều vải xong, đã đặt bàn, ghế, bếp lò, bình nước và li.
"Trông thật giống như một năm trước anh còn ở đây." Bạch Nguyệt thở dài nói.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười, cầm tay cô ngồi xuống ghế, đích thân anh treo mồi câu lên lưỡi câu, đưa cần câu cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt câu cá trong cái động mà bọn họ đã gõ xong.
Trưa hôm nay, trời từ âm u chuyển sang trong xanh, bây giờ ánh mặt trời rất tốt, người đi phơi nắng, ấm áp, trong lòng Bạch Nguyệt cũng ấm áp.
Chỉ cốc lát, hơi mệt rã rời, cô tựa vào bả vai của Cố Lăng Kiệt mà ngủ, dù sao tất cả đều có anh rồi.
Mười phút, cô cũng ngủ, Cố Lăng Kiệt kêu cô: “Tiểu Nguyệt."
Bạch Nguyệt mở mắt ra nhìn anh: “Có cá sao?"
"Ừ, em mệt thì vào lều vải ngủ một lát, đến lúc đó anh gọi em." Cố Lăng Kiệt nói.
“Được, vậy em đi ngủ một lát, ngủ tầm một tiếng." Bạch Nguyệt bị đánh thức, đầu hơi choáng váng, sau khi vào lều vải chỉ chốc lát là ngủ.
Cố Lăng Kiệt đi lên sau khi câu được ba con cá, thấy được xe của Hình Thiên.
Xe của Hình Thiên dừng ở ven hồ, anh ta bước xuống xe, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, hơi nhếch mép: “Cô ấy đâu?"
Cố Lăng Kiệt chỉ vào lều vải, rửa tay, đi về phía Hình Thiên...