Chương 168: Cô Đang Nũng Nịu Với Cố Lăng Kiệt
CHƯƠNG 168: CÔ ĐANG NŨNG NỊU VỚI CỐ LĂNG KIỆT
Bạch Nguyệt biết nói chuyện với Cố Lăng Kiệt thì phải cẩn thận, chỉ cần một chút sai lầm và thiếu logic là anh đều có thể nhìn ra manh mối.
Cô liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Tôi với anh làm tư thế này thì làm sao có con được, lại làm có mấy lần.”
Cố Lăng Kiệt: “...”
Anh có thể cảm nhận được nỗi oán hận trong lòng cô.
Chẳng lẽ, trước đây thật sự anh không thỏa mãn cô ư.
Điều này khiến Cố Lăng Kiệt rất khó chịu.
***
Bạch Nguyệt trở về toa xe của mình.
Ánh mắt Lãnh Thu Tôn sắc bén giống như tia X-Quang đang đánh giá Bạch Nguyệt.
Cô chỉ lườm Lãnh Thu Tôn một cái, rồi giả bộ như không nhìn thấy rồi ngồi về chỗ của mình.
“Cô đi đâu đấy?” Lãnh Thu Tôn hỏi, giọng nói lạnh lùng giống như chất vấn.
“Tôi đi đâu không cần phải báo cáo cho anh chứ?” Bạch Nguyệt phòng bị nói.
“Bây giờ tôi là tổ trưởng của cô, tôi có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho cô, cô đã ra ngoài sáu tiếng đồng hồ, coi như trò chuyện với người khác thì chăng nữa, thì sáu tiếng cũng quá dài nhỉ.” Lãnh Thu Tôn nhíu mày nói.
“Tôi cũng chẳng phải trẻ con, hơn nữa đang ở trên tàu hỏa thì tôi đi đâu được?” Bạch Nguyệt không muốn trả lời.
“Cho nên tôi càng tò mò, ở trên tàu thì cô có việc gì mà cần tới tận sáu tiếng.” Lãnh Thu Tôn hỏi tới cùng.
“Vừa may tôi gặp một người bạn ở đây, cho nên tôi đi qua bên đó.” Bạch Nguyệt lập lờ nước đôi nói.
“Bạn nào thế?” Lãnh Thu Tôn hỏi như lẽ đương nhiên.
Bạch Nguyệt cau mày: “Lần này anh là tổ trưởng tổ phá án, coi như là sếp cũng không có quyền can thiệp vào tự do kết bạn của tôi chứ, ngài Lãnh có hơi cậy quyền rồi.”
Lãnh Thu Tôn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái mét rồi quay mặt đi, môi cũng mím chặt lại.
Sắc mặt trợ lý của anh ta cũng rất kém. Chắc chắn ngài Lãnh tức giận rồi.
“Cảnh quan Bạch, anh Lãnh nhà tôi chỉ là lo lắng cho cô, ngài ấy đã nhìn điện thoại mấy lần, muốn xác nhận cô vẫn an toàn mà thôi.” Trợ lý nói.
Bạch Nguyệt cũng cảm thấy giọng nói của mình rất tồi tệ, xét tới cùng là do bản thân chột dạ, cho nên dùng lời nói sắc sảo để che đậy.
“Xin lỗi anh Lãnh.” Bạch Nguyệt chủ động xin lỗi.
Lãnh Thu Tôn giống như một bức tượng điêu khắc không động đậy, cũng chẳng thèm để ý tới cô.
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh ta.
Cô đã xin lỗi rồi, còn việc anh ta có tha thứ không là việc của anh ta.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Cô nhìn điện thoại, là Cố Lăng Kiệt gửi tới bèn mở ra xem.
“Nếu như đồng nghiệp của em có hỏi em đi đâu, em cứ nói là anh gọi em tới hỏi về tình tiết vụ án, không sao đâu.”
Bạch Nguyệt cất điện thoại vào trong túi.
Cô đã nói gặp bạn rồi, giờ mà lại nói khác đi thì khác gì vả vào mặt.
Dù sao cũng là chuyện nhỏ.
Lãnh Thu Tôn tự điều chỉnh tâm trạng mình, nhìn Bạch Nguyệt nói: “Tối nay chúng ta đến lâu đài ngủ, cô dám không?”
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn Lãnh Thu Tôn.
Lâu đài kia vốn có cảm giác bí hiểm và hoang vu. Ban ngày còn cảm thấy âm u, đáng sợ, tối tới đó ngủ... Gan người này to thật nhỉ.
Lãnh Thu Tôn nhếch môi cười mỉa mai: “Không dám à? Nghe nói trước kia cô là bác sĩ, không phải cô cũng tin mấy chuyện quỷ thần vô căn cứ đấy chứ?”
“Tôi chỉ thấy ngủ ở khách sạn sẽ thoải mái hơn mà thôi.” Bạch Nguyệt giải thích.
Sắc mặt Lãnh Thu Tôn càng kém.
“Bảo cô đi phá án chứ bảo cô tới hưởng thụ à? Ngại quá, nội trong ba ngày tôi phải giải quyết xong vụ án này, không có rảnh lãng phí thời gian, cô muốn đi khách sạn thì đi một mình đi, thực ra tôi cũng cảm thấy không cần dùng tới cô.” Lãnh Thu Tôn chua ngoa nói.
Bạch Nguyệt lại chẳng phản bác được, giống như cô không cùng bọn họ ở trong lâu đài chính là tội ác tày trời vậy.
“Tôi biết rồi.” Bạch Nguyệt đáp lời một tiếng.
Lãnh Thu Tôn quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Đồ bỏ đi.”
Bạch Nguyệt tức giận.
Cãi nhau trước mặt anh ta lại thể hiện không có tố chất.
Cô không cần thuyết phục anh ta, cô chỉ cần bản thân nhận định là được. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Bạch Nguyệt gửi tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt: “Anh có biết Lãnh Thu Tôn không, là một trinh thám rất nổi tiếng, giờ anh ta là tổ trưởng của vụ án lần này, anh ta bảo bọn tôi tối nay ngủ ở lâu đài giết người kia.”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt nhắn lại.
Bạch Nguyệt nhìn chỉ có một từ, đơn giản mà dứt khoát. Cô bỗng cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Tiếng nhạc tin nhắn điện thoại lại vang lên, vẫn là Cố Lăng Kiệt: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tối nay chúng ta sẽ ở trong lâu đài, tôi dẫn theo hai người đi, đừng sợ.”
Bạch Nguyệt bất giác mỉm cười, đột nhiên cảm thấy yên tâm hẳn. Như thể nơi nào có anh thì sẽ an toàn, anh tạo cho cô cảm giác được bảo vệ.
Lãnh Thu Tôn hừ lạnh một tiếng, dùng giọng nói mà Bạch Nguyệt có thể nghe thấy: “Vẫn là một cô gái, giả bộ là trưởng thành, giỏi giang, có chuyện lại mách lẻo với bạn trai để được an ủi ư?”
Bạch Nguyệt không thể tin được nhìn về phía Lãnh Thu Tôn.
Sao anh ta biết cô đang mách lẻo chứ?
Có điều, hành vi này của cô quả là giống mách lẻo bạn trai để được an ủi.
Cố Lăng Kiệt là bạn trai của cô ư?
Tim Bạch Nguyệt đập nhanh hơn một nhịp, cô đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa.
Trên cửa sổ phản chiếu lại dáng vẻ nhỏ nhắn của cô.
Bạch Nguyệt thở dài một hơi.
Khó khăn lắm mới bước từ bóng tối ra, giờ lại phải chui vào ư?
Chỉ chốc lát sáu, tàu hỏa đã tới ga rồi.
“Đừng có tụt lại phía sau, cục thành phố Bình Diễn cho người đón chúng ta. Bọn họ sắp xếp ăn đêm rồi.” Lãnh Thu Tôn nói với không khí nhưng Bạch Nguyệt đoán là anh ta nói với cô.
Cô dùng góc độ tâm lý đánh giá Lãnh Thu Tôn này.
Ngạo mạn, vô lễn, kiêu căng, không coi ai ra gì. Ngoài ra, có lẽ anh ta biết cô.
Anh ta có một thế giới.
Thế giới này không thể tùy tiện đi vào.
Anh ta không nói chuyện với người khác, song thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô.
Chứng minh, anh ta bằng lòng để cô bước vào thế giới của anh ta, có điều anh ta đang quan sát cô.
Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy Lãnh Thu Tôn cũng khá đáng yêu, cô bật cười.
Lãnh Thu Tôn nhìn cô, nghiêm mặt rất lâu: “Cô cười cái gì?”
“Anh đoán xem.” Bạch Nguyệt không nói cho anh ta.
“Cô đang cười tôi.” Lãnh Thu Tôn khẳng định nói.
Bạch Nguyệt cười càng rực rỡ, đôi mắt cong cong: "Hiếm thấy. Ha ha.”
Lãnh Thu Tôn nghiến răng nghiến lợi: “Quả nhiên là cô đang cười tôi.”
Bạch Nguyệt không tiếp lời anh ta, mà đi lên phía tước.
Người của cục cảnh sát lái xe cảnh sát tới đón, chiếc đèn nhiều màu trên xe cảnh sát vô cùng chói mắt, rất dễ nhận biết.
Một người đàn ông cường tráng mặc quần áo công an tiến lên trước chào Lãnh Thu Tôn: “Cuối cùng cũng đợi được mọi người rồi, đói rồi hả, cục trưởng của chúng tôi đã chuẩn bị tiệc, mời các vị lên xe.”
“Ừm." Lãnh Thu Tôn lạnh lùng đáp một tiếng.
Lần này bọn họ có năm người tới.
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
Một chiếc xe có lái xe, có người tới đón, Bạch Nguyệt cố tình tách riêng xe với Lãnh Thu Tôn nên cô đi về chiếc xe phía sau, vừa ngồi vào ghế sau thì thấy Lãnh Thu Tôn cũng ngồi bên cạnh cô.
Bạch Nguyệt: “...”
Khiến Bạch Nguyệt không thể ngờ được là, cục trưởng còn mời đám người Cố Lăng Kiệt cùng ăn đêm.