Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1194: Bao Dung​




CHƯƠNG 1194: BAO DUNG
Mục Uyển cứ đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại.
An Kỳ bước từ trong ra: “Phu nhân, nước được rồi, cô đi tắm đi.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp rồi đứng dậy, chân vẫn đứng không vững.
An Kỳ vội vàng ra đỡ cô.
“Tôi không sao.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, đẩy nhẹ An Kỳ ra rồi tự đi vào phòng tắm, cô ngâm mình vào trong bồn, đến quần áo cũng không cởi ra.
An Kỳ lo sẽ xảy ra chuyện nên đứng ở ngoài cửa đợi. Mười phút sau cô vẫn chưa thấy Mục Uyển ra, cô lo lắng gõ cửa. An Kỳ thấy bên trong không có người trả lời liền đẩy cửa ra. Thì ra Mục Uyển đã nằm ngủ trong bồn tắm.
“Phu nhân, cô đừng có ngủ ở trong bồn tắm, như vậy sẽ bị ốm mất.” An Kỳ liền đỡ Mục Uyển dậy.
Mục Uyển tỉnh dậy: “Tôi chỉ chợp mắt một lát thôi. Cô ra ngoài trước đi, tôi thay xong quần áo rồi ra.”
“Để tôi giúp phu nhân thay đồ, chúng ta đều là phụ nữ nên phu nhân không cần ngại.”
“Không cần phiền phức vậy, tôi tự thay được, một lát sau tôi sẽ ra.” Mục Uyển kiên quyết.
An Kỳ cũng không còn cách nào khác đành nghe theo lời của Mục Uyển.
“Bây giờ trời đã trở lạnh, mặc quần áo ướt sẽ dễ bị cảm lạnh, phu nhân mau thay đồ đi ạ.” An Kỳ nhắc nhở Mục Uyển.
Mục Uyển gật đầu, đợi An Kỳ đi ra khỏi phòng tắm cô liền đứng dậy thay đồ. Thay xong quần áo Mục Uyển rửa mặt, đánh răng và dưỡng da. Xong xuôi cô mở cửa đi ra ngoài. An Kỳ vẫn đứng bên ngoài cửa, nếu như mười phút nữa mà Mục Uyển không ra thì cô sẽ xông vào.
Mục Uyển biết được tâm ý của An Kỳ, cô nói: “Bây giờ tôi sẽ đi nghỉ, cô cũng mau về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cô đã vất vả rồi.”
“Không có gì, đó là điều tôi nên làm. Vậy phu nhân đi nghỉ ạ, nếu có việc gì cần cô cứ gọi điện thoại cho tôi.” An Kỳ nói.
“Được.” Mục Uyển đáp một tiếng rồi lên giường nằm.
An Kỳ đi ra ngoài rồi giúp Mục Uyển đóng cửa phòng.
Mục Uyển cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, cô chỉ muốn ngủ một giấc để có thêm năng lương. Bỗng điện thoại reo lên, là Hạng Thịnh Duật gọi tới. Mục Uyển do dự một lúc rồi nhấc máy nghe.
“Em tìm anh có việc gì?” Hạng Thịnh Duật có phần kích động hỏi.
Mục Uyển không thích giọng điệu hiện tại của anh, vừa kiêu ngạo mà tự phụ.
“Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì tại sao còn gọi điện thoại qua?” Hạng Thịnh Duật tiếp tục hỏi.
“Em gọi nhầm.” Mục Uyển nói xong liền cúp máy, cô tắt điện thoại rồi đi ngủ.
“Gọi nhầm? Em gọi nhầm mà có thể gọi nhầm tận đến cuộc thứ hai sao!... Mau nói gì đi chứ….” Hạng Thịnh Duật ngừng lại, đầu bên kia đã không có tiếng gì nữa. Anh biết Mục Uyển đã cúp máy trước.
Hạng Thịnh Duật tức giận, ném điện thoại xuống giường, càng nghĩ càng thấy tức. Rồi anh lại cầm điện thoại lên gọi cho Sở Giản: “Sở Giản, mau giúp tôi chuẩn bị xe.”
“Bây giờ đã khuya rồi, ngài còn muốn đi đâu sao?” Sở Giản lo lắng hỏi.
Anh lo Hạng Thịnh Duật sẽ đi tìm Mục Uyển, như vậy rất mất mặt.
“Tôi kêu cậu chuẩn bị xe đương nhiên là để ra ngoài, lẽ nào để ăn sao?” Hạng Thịnh Duật tức giận.
Sở Giản: “…”
“Cậu chủ, nếu như là đi tìm phu nhân thì tôi nghĩ ngài nên bình tĩnh lại, bởi nếu làm vậy sẽ rất mất mặt.”
“Mất mặt gì chứ? Cô ấy làm cho tôi thấy rất khó chịu, lẽ nào tôi không thể làm cô ấy khó chịu?”
“Cậu chủ vừa đến gặp phu nhân, chỉ cần cô ấy nói hai ba câu là cậu sẽ lập tức nguôi giận.” Sở Giản khuyên nhủ.
“Nói gì chứ! Cô ấy có thể nói gì được? Đừng có phí lời nữa, cậu mau chuẩn bị xe đi.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh rồi lập tức cúp máy.
Anh đi thẳng đến căn nhà ở bên hồ, dùng chìa khóa chuẩn bị trước đó để mở cửa, đi thẳng lên tầng vào phòng ngủ của Mục Uyển bật đèn.
Mục Uyển đã ngủ say, cô ngủ say đến mức khi anh bước vào cô cũng không biết.
Hạng Thịnh Duật vô cùng tức giận. Trong khi anh không thể chợp mắt được thì Mục Uyển lại đang ngủ rất ngon.
An Kỳ và Lã Bá Vĩ đều tỉnh giấc đi đến phòng Mục Uyển, thấy cảnh tượng đó hại người chỉ biết nhìn nhau. An Kỳ lo lắng Mục Uyển sẽ xảy ra chuyện nên định liều mình xông vào nhưng đã bị Lã Bá Vĩ ngăn cản.
“Sao anh lại cản tôi, âm thanh lúc nãy phát ra từ phòng phu nhân, phu nhân đang gặp nguy.” An Kỳ lo lắng.
“Âm thanh đóng cửa đó chỉ có thể là Hạng Thịnh Duật. Hai người họ cãi nhau, chúng ta can dự sẽ không được hay cho lắm. Chuyện của hai người họ tốt nhất để họ tự xử lí.”
An Kỳ cau mày: “Anh có chắc là Hạng Thịnh Duật không?”
Lã Bá Vĩ: “Chắc chắn.”
“Vậy chúng ta canh ở ngoài.” An Kỳ nói.
Lã Bá Vĩ gật đầu.
Hạng Thịnh Duật đi đến bên cạnh giường rồi đăm chiêu nhìn Mục Uyển, cô vẫn bất động mà chưa hề tỉnh dậy. Anh càng trở nên tức giận. Thực ra thì anh đã nhẫn nhịn được rất lâu, từ khi nhìn thấy Mục Uyển về trước từ cửa sau thì anh đã muốn phát điên lên rồi.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống mép giường: “Anh vẫn còn thức mà em lại lăn ra ngủ say như heo vậy, em thấy như vậy được sao?”
Mục Uyển vẫn không nhúc nhích.
“Chỉ có heo mới không biết nói tiếng người, em mau nói vài câu đi xem nào.”
Mục Uyển vẫn ngủ say.
Hạng Thịnh Duật liền bóp chặt mũi của Mục Uyển, bóp chặt mà không buông ra. Mục Uyển không thở được liền dần dần mở mắt, cô nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang ngồi trước mặt. Nhưng do quá mệt nên lúc này cô chỉ muốn ngủ, Mục Uyển liền đẩy tay Hạng Thịnh Duật ra, quay lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Hạng Thịnh Duật càng tức giận, anh kéo người cô lại rồi tiếp túc bóp mũi cô.
Mục Uyển tỉnh giấc: “Anh đang làm cái gì vậy, tôi cần đi ngủ.”
“Anh không để cho em ngủ.” Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển rất mệt, cô rất muốn đi ngủ nên liền ôm lấy eo của Hạng Thịnh Duật nói: “Mau ngủ cùng đi.”
Hạng Thịnh Duật ngây người, anh hỏi: “Em nói gì cơ!”
Mục Uyển đã ngủ say mà không thèm đoái hoài đến anh.
“Mục Uyển.” Hạng Thịnh Duật lay người gọi cô.
Mục Uyển lo rằng Hạng Thịnh Duật sẽ bóp mũi cô nên liền ôm chặt lấy anh.
“Ôm anh chặt như vậy để làm gì chứ, em nghĩ anh là Hình Thiên sao?” Nghĩ tới đây, Hạng Thịnh Duật liền nén cơn tức lại, nhẹ nhàng hỏi Mục Uyển: “Em nghĩ anh là Hình Thiên sao!”
Bị đánh thức nhiều lần, Mục Uyển cáu gắt đáp: “Hạng Thịnh Duật anh có thôi đi không. Anh muốn ngủ thì ngủ đi, không muốn ngủ thì đừng ngủ. Tại sao cứ làm phiền tôi vậy, tôi cần được đi ngủ. Tôi rất đau đầu, tôi cần được nghỉ ngơi, tôi cần được đi ngủ.”
Hạng Thịnh Duật nghe thấy Mục Uyển gọi tên mình liền vui mừng nói: “Được rồi, được rồi.”
Anh ôm lại Mục Uyển vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Anh để em ngủ, anh để em ngủ.”
Mục Uyển bình tĩnh lại rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Hạng Thịnh Duật lại cảm thấy bản thân không nên bao dung cô ấy như vậy, nhưng nhìn thấy cô đang ngủ say trong lòng anh thì lại không nỡ. Bỏ đi, đợi đến ngày mai rồi nói…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK