Chương 121: Đồng Sức Đồng Lòng
CHƯƠNG 121: ĐỒNG SỨC ĐỒNG LÒNG
Bạch Nguyệt kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây thế?”
“Đi ngang qua thôi, tối còn phải qua thành phố bên cạnh làm việc nữa.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Cô đã nói rồi mà, sao Chu Mẫn có thể đột nhiên chạy đi mua quần áo, còn không kéo cô đi cùng, thì ra là biết Cố Lăng Kiệt sẽ đến.
“Bên em có tiến triển lớn rồi, đã bố trí người khống chế đám buôn lậu đồ cổ, chỉ cần điều tra sâu thêm là chẳng mấy mà bắt được người của công ty xây dựng Hành Chinh, rồi có người chỉ điểm Lữ Lương Thành, bắt được Lữ Lương Thành thì sẽ phá được vụ án giết cả thôn kia.” Bạch Nguyệt vui vẻ nói.
“Chu Mẫn cũng báo với anh rồi, anh nghĩ dù có người chỉ điểm Lữ Lương Thành thì cũng không chắc ông ta sẽ nhận tội là đã giết toàn bộ dân trong thôn đâu, một bên là ngồi tù một bên là tội tử hình, ông ta đâu có ngu. Trừ khi là tìm được mỏ vàng kia.” Cố Lăng Kiệt phân tích.
“Mong là mau mau tìm được chứng cứ, sau đó có thể bắt ông ta lại rồi. Anh ăn gì chưa?” Bạch Nguyệt hỏi đầy quan tâm.
Cố Lăng Kiệt khẽ chạm lên mũi cô, “Muốn gặp em thôi, chút nữa anh đi rồi.”
Bạch Nguyệt nghe vậy thì ánh sáng trong mắt như vụt tắt. Cho dù anh chưa ăn cũng không thể đi ăn cùng cô được.
“Sau này có việc gấp thì không cần qua em đâu, em hiểu là anh có việc cần làm mà.”
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, anh đi đi lại lại cần bốn tiếng, tối đa cũng chỉ được ở bên cô một tiếng. Nhưng anh vẫn tới.
“Em gầy đi rồi, sao không ăn nhiều hơn chút, có nhiều chuyện không vội được, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đó. Những vấn đề còn tồn tại ở thành phố Kim Dương, em càng nóng vội thì đám người làm chuyện sai trái ấy cũng sẽ nóng vội theo.” Cố Lăng Kiệt giải thích cho cô.
“Đúng là em hơi nóng vội.”
“Vậy nên lần này anh đến là muốn nói cho em một tin tốt khác, rất bất ngờ nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.” Cố Lăng Kiệt khẽ cười.
“Tin tốt gì cơ?”
“Em còn nhớ lần trước anh bảo trưởng phòng bảo vệ có vấn đề không?” Cố Lăng Kiệt nhắc.
“Chắc chắn là có vấn đề, hắn và đội trưởng bảo vệ là cùng một bọn.” Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
Cố Lăng Kiệt đưa cho cô một tấm hình, trong ảnh là trưởng phòng bảo vệ đang nhận một thùng tiền từ một người đàn ông đeo kính đen.
“Người đàn ông này là ai? Tại sao hắn lại phải đưa tiền cho trưởng phòng bảo vệ?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Giám đốc của công ty xây dựng Hành Chinh đấy.” Cố Lăng Kiệt nói
Bạch Nguyệt bừng tỉnh ngộ, “Vậy là Lữ Lương Thành chột dạ nên tới tìm giám đốc của Hành Chinh đến xử lý em, tên giám đốc này lại tìm trưởng phòng bảo vệ, sai họ hãm hại em, nhưng sao họ lại không giết em luôn chứ?”
“Chúng không dám thẳng tay giết em là vì nghi đằng sau em vẫn còn người khác. Ngoài ra, chuyện Hình Bắc Xuyên là bố em cũng khiến chúng e ngại đôi phần. Chúng cố ý hãm hại em, đầu tiên là ngăn em không thể điều tra tiếp, sau đó là xem thế lực đằng sau em là ai, ai sẽ tới cứu em.” Cố Lăng Kiệt nối.
“Mưu mô của chúng quá sâu xa rồi, nhưng chỉ dựa vào những tấm hình ấy thì không thể chứng minh chuyện có liên quan đến việc mưu sát viện trưởng viện văn hóa để hại em được.” Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Em có nhớ lúc đó trưởng phòng bảo vệ nói gì với gã đội trưởng không? Nói gần nói xa đều mang ý cảnh cáo cả, anh cử người đến chỗ vợ con của đội trưởng bảo vệ. Quả nhiên nửa đêm hôm đó có người đến muốn bắt vợ con của gã ta đi. Đám người này đã bị khống chế rồi. Hôm nay chúng xem hình xong cũng nhận tội và khai là trưởng phòng bảo vệ sai chúng làm vậy. Anh đã bảo vợ con của gã đội trưởng đến tìm gã, gã ta cũng đã thừa nhận rằng mọi việc đều do trưởng phòng bảo vệ sai gã làm, sau khi chuyện này thành công sẽ cho gã bảy trăm triệu tiền mặt.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vậy giờ có thể bắt trưởng phòng bảo vệ rồi chứ, chỉ cần hắn khai ra giám đốc Hành Chinh thì không chừng sẽ phá được vụ án này nhanh hơn.” Bạch Nguyệt vui vẻ.
Cô không ngờ chỉ trong năm ngày mà anh đã giúp cô nhiều việc như vậy.
“Bây giờ thì chưa, em phải kiên nhẫn thêm, giờ chúng ta phải tìm ra bằng chứng rằng công ty Hành Chinh có hợp tác với Lữ Lương Thành, bằng không sẽ chỉ dừng lại ở tay giám đốc Hành Chinh thôi mà không thể kéo Lữ Lương Thành ra vành móng ngựa.”
Bạch Nguyệt gật đầu, “Nếu Lữ Lương Thành đã làm những việc phi pháp thì nguồn tiền của ông ta chắc chắn là không minh bạch, chủ yếu là phải điều tra xem ông ta giấu tiền hoặc đồ cổ ở đâu, vậy mới có thể trị tội ông ta.”
“Người của anh đã theo dõi Lữ Lương Thành mấy ngày rồi, ông ta làm việc rất cẩn thận, không tham gia tiệc tùng với đám doanh nhân, cũng không có đam mê gì không tốt, rất khó tìm điểm đột phá.”
“Không.” Trong đầu Bạch Nguyệt chợt lóe lên một ý nghĩ, ngắt lời Cố Lăng Kiệt, “Ông ta có đam mê với kho báu và đồ cổ đó thôi, anh còn nhớ bản đồ kho báu lần trước không? Em nghĩ có thể dùng bản đồ kho báu để dụ rắn khỏi hang, chắc chắn rằng Lữ Lương Thành sẽ thấy rất hứng thú với thứ này.”
“Thông minh, để anh sắp xếp người, trong vòng một tuần sẽ cho em câu trả lời thuyết phục.”
Bạch Nguyệt im lặng nhìn anh một lúc.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng mình, “Sao thế?”
“Em nghĩ, em muốn làm kiểm sát viên, có vậy thì em mới có thể đứng ở nơi quyền lực để làm việc thoải mái hơn, kết quả thì toàn bộ những gì em làm trong năm ngày đều phí công, đã vậy còn đánh rắn động cỏ nữa. Nếu không có anh hạ gục Lữ Lương Thành thì chắc em còn phải tốn mấy năm nữa, lý tưởng thì tốt đẹp thế đấy, nhưng sự thật lại chẳng được như vậy.” Bạch Nguyệt nói đầy thất vọng.
Cố Lăng Kiệt cười, “Việc mà anh làm với việc em làm cũng tương đương nhau thôi, cái chết của Đường Tiến Công ít nhiều gì cũng có liên quan đến chúng ta. Nếu đã chúng ta đã hứa với cậu ấy thì cả anh và em đều phải cùng nhau cố gắng, mục tiêu của chúng ta giống nhau.”
“Thực ra mục đích của em cũng không đơn thuần là vậy. Em muốn lập công để mau chóng được thăng chức.” Bạch Nguyệt nói.
“Nếu đã một công đôi việc thì tội gì không làm? Em muốn làm gì, anh cũng đều giúp em làm. Những gì em muốn cũng là thứ mà anh muốn. Anh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, em ở ngoài sáng còn anh ở trong tối. Chờ lấy được chứng cứ còn cần em ở đây công khai thẩm tra xử lý nữa. Có thể phối hợp làm việc với em như thế, anh cảm thấy rất vui.”
Bạch Nguyệt nghĩ lại thì hình như đúng là thế thật. Vậy thì quyết định của cô cũng không sai. Cô cũng cười theo.
Cố Lăng Kiệt cúi người hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt né đi, hắng giọng nói, “Trong phòng có camera đó.”
“Anh tắt rồi.” Cố Lăng Kiệt nhếch môi, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Bạch Nguyệt tưởng anh muốn làm chuyện đó với cô nên đỏ bừng cả mặt, “Không có gì.”
“Đừng nghĩ nữa, chúng ta làm đi.” Anh bế cô lên rồi đi về phía phòng tắm.
Ngày vui ngắn ngủi và tốt đẹp biết bao.
Cố Lăng Kiệt không có nhiều thời gian, khi trở về thì trời đã muộn rồi, anh phóng xe với tốc độ trên 160km/h.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Nguyệt tưởng Chu Mẫn về nên ra mở cửa. Song người ngoài cửa lại là Tô Khánh Nam, hắn đang cười đầy quyến rũ, nhưng trong mắt lại chỉ toàn lạnh lẽo.
Bạch Nguyệt vội vàng đóng cửa lại, nhưng Tô Khánh Nam lại đẩy cửa ra. Sức của một người phụ nữ như cô thì sao địch lại được.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt đầy quái dị, ánh mắt hắn u tối nặng nề còn mặt thì không chút cảm xúc, “Bạch Nguyệt, cô biết người đàn ông cưỡng bức cô ba năm trước là ai không?”
Bạch Nguyệt ngừng lại rồi nhìn Tô Khánh Nam, “Ai?”
Trong lòng cô chợt dấy lên hy vọng. Nói không chừng con của cô là do bố ruột nó đưa đi...
Truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện