Chương 754: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Bác Sĩ Bạch.
CHƯƠNG 754: SINH HOẠT HẰNG NGÀY CỦA BÁC SĨ BẠCH.
Mỗi ngày sáu giờ hơn Bạch Nguyệt đã dậy rồi, bắt đầu sinh hoạt thông thường của buổi sáng: làm đồ ăn sáng, quét dọn, tưới hoa, ăn sáng.
Đồ ăn mà hôm qua cô mua còn chưa ăn, hôm nay không cần mua nữa, cô mua một ít hoa về, tỉa hoa đơn giản, điện thoại reo lên.
Cô thấy là Tích gọi, nghe máy.
“Bạch Nguyệt, chúng tôi đã hỏi kỹ rồi, thì ra là Elly xui khiến, bây giờ Cục trưởng hỏi cô muốn làm thế nào?” Tích hỏi.
Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười, Cục trưởng làm như vậy là còn muốn dùng Elly, nhưng lại không muốn làm mích lòng cô, cho nên vứt vấn đề cho cô.
“Thực ra tôi cảm thấy nhân phẩm Elly không tốt lắm, nhưng mà tính phục thù của cô ấy rất mạnh, nếu như tôi làm mất lòng cô ấy, cũng rất phiền toái, chuyện này coi như là sơ hở của cô ấy, không xóa án, cũng không lập án, cũng có tác dụng uy hiếp đối với cô ấy, tôi cũng không thích nhổ cỏ tận gốc.”
“Được, tôi biết phải làm sao rồi, buổi sáng cô có đến Cục cảnh sát không? Chỗ tôi lấy được một vài vụ án từ nơi khác, cùng là một người làm, không chừng có đầu mối mới.” Tích báo cáo.
“Hôm nay tôi không tới, buổi sáng tôi có một bệnh nhân, tôi phải khám bệnh tại nhà, buổi chiều còn phải đi viện nghiên cứu, đợi bắt được chú Jay rồi nói sau.”
“Vậy cũng được, đến lúc đó lại liên lạc.” Tích cúp máy.
Bạch Nguyệt cắm xong hoa, ghim rễ cây vào giấy hút nước, có thể đảm bảo hai ngày không héo, lại dùng giấy nhựa đẹp đẽ cố định lại, giấy nhựa được dùng là giấy màu.
Cô làm xong hoa, đặt trên xe, lái xe, mở nhạc vui tươi, lái khoảng chừng một tiếng liền đến cửa của một biệt thự thanh tịnh và đẹp đẽ, ấn chuông cửa.
Cửa được mở ra, một bác gái hơn năm mươi tuổi đứng tại cửa, vẻ mặt đầy u sầu.
“Anh Tưởng vẫn ngủ không ngon sao?” Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Bác gái cúi thấp đầu xuống, áy náy nói: “Đều tại tôi không tốt. Tôi không nên để nó đi vào giới giải trí, nếu như nó không vào giới giải trí, bây giờ cũng không thành như vậy.”
“Việc đã như thế, không cách nào thay đổi được, dì phải giữ gìn sức khỏe, mới có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn.” Bạch Nguyệt khuyên giải, đưa hoa cho bác gái: “Tặng cho dì.”
Bác gái thấy hoa, ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Là chính con cắm, hy vọng dì thích.”
Bác gái gật đầu: “Thích chứ, rât thích, đẹp hơn dì cắm nữa.”
“Đâu có, con chỉ theo dì học được sơ sơ thôi, bây giờ con khám cho anh ấy.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Được, nó nhốt mình trong phòng ghi âm đã hai ngày rồi.” Bác gái đau buồn nói.
“Ừm. Vậy con đi khám cho anh ấy đây.” Bạch Nguyệt lên lầu, đi đến căn phòng gần nhất ở lầu ba, gõ cửa.
“Tôi muốn yên tĩnh.” Một giọng đàn ông trong phòng truyền ra.
“Nếu như tôi nói tên của tôi là Yên Tĩnh thì sao?” Bạch Nguyệt nói đùa.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Bạch Nguyệt nhìn người đàn ông khôi ngô trước mắt, có thể nguyên nhân là tự giam mình trong phòng hai ngày, râu ria mọc ra, da trắng như tuyết, mắt thâm quầng rất nặng, đôi mắt đo đỏ, rất sa sút, không có trạng thái, nhìn về phía ánh mắt cô, trong tuyệt vọng lại mang theo tia cầu cứu.
“Có thể vào phòng anh không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Môi trường làm việc của anh không tiện cho việc điều trị của anh.
Tưởng Lâm Nghiêm khẽ gật đầu, khàn khàn nói: “Được.”
Bạch Nguyệt vào phòng anh, nhìn lướt qua, có thể bởi vì tâm trạng của mẹ anh ta sa sút, không có quét dọn ngăn nắp, cảm giác tối tăm, không có đồ có màu sắc tươi sáng nào: “Anh ngồi trước đi, chờ tôi một chút.”
Bạch Nguyệt nói, đi xuống lầu, mẹ của Tưởng Lâm Nghiêm đang nấu cơm.
“Dì ơi, có thể mua giúp con một ít hoa và chậu hoa không ạ? Con muốn trang trí cho phòng của anh Trưởng một chút, nếu được, mua một con mèo về luôn.” Bạch Nguyệt nhẹ nói.
“À à à, dì đi liền đây.” Mẹ của Tưởng Lâm Nghiêm nhanh chóng cởi tạp dề, khóa ga, đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt quay lại phòng Tưởng Lâm Nghiêm , anh ta dựa vào sô pha, đau đớn nhắm hai mắt lại, cau mày.
“Một tuần này, anh ngủ mấy tiếng?” Bạch Nguyệt ngồi đối diện anh ta.
“Không quá mười tiếng, đầu rất đau, mắt cũng đau, tim cũng đau, cơ thể nhũn ra, nhưng không ngủ được.” Tưởng Lâm Nghiêm mệt mỏi nói.
“Đang ưu sầu chuyện album mới của anh sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tôi lo lượng tiêu thụ không tốt, gần đây thị trường bị người nổi tiếng trên mạng nhằm vào rất nhiều, các chương trình tuyển chọn hằng năm đều có người mới, nếu tôi không ra bài hát, chẳng mấy chốc sẽ bị thị trường đào thải, cuồng nhiệt của fan sẽ qua, tôi liền thành người qua đường.” Tưởng Lâm Nghiêm đau khổ nói.
“Bây giờ mỗi ngày anh đều lên Facebook à?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có lên, tôi không dám đăng, hôm trước tôi đăng một món ngon, chỉ có mấy chục người nhắn lại, cũng không có chia sẻ, còn không bằng một người vô danh trên mạng.” Tưởng Lâm Nghiêm sa sút nói.
“Đó là bình thường mà, về cơ bản Facebook của anh không có gìmới.”
“Nhưng tôi có hơn mười triệu người, đều là cương thi sao? Bọn họ không chú ý đến tôi, tôi cần bọn họ làm gì.” Tưởng Lâm Nghiêm buồn bực nói.
Bạch Nguyệt cơ bản đã hiểu rõ nguyên nhân tâm trạng anh ta suy sụp: “Tre già măng mọc, đây vốn là quy luật phát triển tự nhiên, nhưng cũng không đáng kể, rất nhiều nghệ sỹ ẩn danh vài chục năm, dựa vào một vở kịch, một ca khúc, đều có thể vươn mình, thứ anh cần chính là nghỉ ngơi thật tốt, như thế mới có sức sáng tác ra ca khúc hay.”
“Tôi sợ không tốt. Đến lúc đó, tôi nhất định không chịu nổi.” Tưởng Lâm Nghiêm ấn huyệt thái dương nói.
“Tôi có cách, chờ anh sáng tác ra một ca khúc, mời người lão làng có thâm niên trong âm nhạc nghe trước, bọn họ cảm thấy tốt thì phát hành, không sợ không tốt nữa rồi.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Âm nhạc đễ bị đạo.” Tưởng Lâm Nghiêm lo lắng nói.
Bạch Nguyệt cười: “Chuyện này dễ giải quyết hơn, anh tìm vài người cùng nghe, nếu như người lão làng đạo nhạc anh, chứng tỏ anh tốt, hơn nữa, anh thông qua việc khởi kiện, ánh sáng có rồi, lượt xem cũng có, sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao của anh.”
Tưởng Lâm Nghiêm nghe thế, sáng tỏ thông suốt, ánh mắt sáng rực: “Cô nói rất đúng, tôi biết phải làm gì rồi.”
“Anh biết đại não hoạt động mạnh nhất lúc nào không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tưởng Lâm Nghiêm không hiểu, lắc đầu.
“Là lúc nằm mơ. Tôi nhớ trước đây có một người Khoa luận giáo gọi là Kekulé, ông ta gặp phải một đề nan giải, làm sao cũng không viết ra được cấu hình của phân tử benzen, lúc ông ta nằm mơ, mơ thấy nguyên tử cacbon không ngừng xoay tròn, chuỗi nguyên tử cacbon tựa như con rắn uốn quanh, bắt lấy cái đuôi của mình, ông ta chợt tỉnh ngộ. Vì vậy, ngủ nhiều có ích đối với việc sáng tác của anh.”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi ngủ đây.” Tưởng Lâm Nghiêm cười nói.
Bạch Nguyệt lấy một cái chai từ trong túi xách ra, đưa cho Tưởng Lâm Nghiêm : “Nếu anh có thể ngủ thì ngủ, còn thực sự ngủ không được, thì hai mươi tiếng sau uống một viên là được, tôi không mong anh quá dựa dẫm vào thuốc.”
“Cảm ơn cô, bác sĩ Bạch.”
“Anh sửa sang bản thân trước đi, ăn no rồi càng dễ ngủ, tôi muốn trang trí lại nơi này, cho tôi một tiếng đi.” Bạch Nguyệt nói.