Chương 1268: Không Có Cách Gì Với Nó Cả
CHƯƠNG 1268: KHÔNG CÓ CÁCH GÌ VỚI NÓ CẢ
Hạng Thịnh Duật cười ôm lấy vai của Ân Minh Lan: “Trên thế giới này chỉ có mẹ là tốt, con biết mẹ yêu con nhất mà. Mẹ đứng về phía con, chúng ta sống hạnh phúc cho yêu ma quỷ quái nào đó xem.”
“Mẹ yêu con, nhưng không chấp nhận cô ta.” Ân Minh Lan trừng mắt với Mục Uyển.
Mục Uyển từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh ung dung, dường như cuộc tranh cãi này không liên quan đến cô.
Nếu như không có sự bảo vệ của Hạng Thịnh Duật, cô cũng không thể bình tĩnh, kiềm chế, ôn hòa được như lúc này.
Hạng Thịnh Duật buông Ân Minh Lan ra, dựa vào lòng Mục Uyển, làm nũng nói: “Anh bị mẹ bỏ rơi rồi, em đưa anh trở về đi, nếu không thì anh thật sự không có nơi nào để về nữa.”
Mục Uyển cười.
Sao anh có thể không có nơi nào để về được chứ, anh có nhiều bất động sản như vậy cơ mà.
Nhưng cô vẫn rất phối hợp nói: “Được.”
“Anh biết ngay là em đối xử với anh tốt nhất mà. Ăn nhiều chút, em gầy quá rồi. Em không ăn, nhưng đứa trẻ trong bụng cũng cần ăn mà.” Hạng Thịnh Duật nói, rồi gắp cho Mục Uyển một cái đùi gà.
Cả bàn ăn, không ai dám nói gì Hạng Thịnh Duật nữa.
Không phải không muốn nói gì, mà là không thể nói lại.
Người đàn ông này, lúc mắng người khác, quả thật là ép người ta đến chết.
Hạng Vũ Thái nhìn Hạng Thịnh Duật, lại nhìn sang Mục Uyển, khẽ rũ mắt.
Sau khi ăn xong, bọn họ trở về.
“Anh cả, anh ngồi cùng xe với em đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Hạng Vũ Thái mời Hạng Minh Khải.
Ở nhà họ Hạng, địa vị của Hạng Vũ Thái cũng rất cao, ai cũng tôn trọng ông.
Hạng Minh Khải gật đầu, lên xe của Hạng Vũ Thái.
“Cũng đã lâu rồi em không tâm sự với anh, còn nhớ hồi nhỏ, cứ luôn hi vọng có thể được đi phía sau anh, anh sẽ đưa em đi chơi khắp nơi.” Hạng Vũ Thái cười nói.
Thật ra, tuổi tác của Hạng Vũ Thái và Hạng Minh Khải cách nhau khá lớn, hồi bé Hạng Vũ Thái rất đẹp trai, khiến người khác yêu thích, thẳng thắn và nhiệt huyết, Hạng Minh Khải cũng rất thích ông.
“Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái, em hồi nhỏ quả thật rất lỗ mãng.” Hạng Minh Khải cười.
Những kí ức thời thơ ấu đó là đẹp đẽ nhất.
Chỉ là ở nhà họ Hạng, điều quan trọng nhất là tài năng, từ hồi mười lăm tuổi Hạng Vũ Thái đã có tài năng về nghiên cứu vũ khí, tính cách lại cứng rắn, cương trực, nhưng mà, sự cương trực này lại rất khiến người ta yêu thích.
Ông cụ Hạng rất thích đứa cháu trai này, đương nhiên, địa vị của Hạng Vũ Thái càng ngày càng cao, trở thành người gánh vác nhà họ Hạng.
“Em bây giờ, cũng vẫn còn rất lỗ mãng, anh cả đã có một đứa con trai ưu tú như Hạng Thịnh Duật rồi, em vẫn chưa có gì.” Hạng Vũ Thái cười nói.
“Nói chuyện này, sao em vẫn chưa chịu đi tìm đi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.” Hạng Minh Khải quan tâm nói.
“Em vẫn luôn cảm thấy duyên phận chưa đến, xung quanh toàn những quý bà và quý ông, trước kia em cũng đều đã gặp hết rồi, vẫn luôn thấy, không phải người mà em cần.” Hạng Vũ Thái cười, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Trên phương diện tình cảm, ông không biết gì cả.
“Em thích mẫu người như nào? Anh xem xem xung quanh có ai thích hợp hay không?” Hạng Minh Khải nói.
Hạng Vũ Thái lắc đầu: “Em cũng không biết mình thích mẫu người như nào, có lẽ là do duyên phận vẫn chưa đến, có thể em là người của thế giới thứ tư rồi.”
“Thế giới thứ tư là sao?” Hạng Minh Khải không hiểu.
Hạng Vũ Thái ngại ngùng cười: “Trên thế giới này, có đồng tính, dị tính, song tính, còn có vô tính, em chính là loại người thứ tư.”
Hạng Minh Khải cảm thấy kì lạ, trong đầu lướt qua một suy nghĩ: “Em không được sao?”
“Không phải, không phải là không được, là không muốn, cũng có thể là do duyên phận chưa đến, không nói về chuyện này nữa, em cũng không vội, chuyện tình cảm này cứ để thuận theo tự nhiên đi, chuyện đó, anh cả à, em muốn nói về chuyện của Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển.” Hạng Vũ Thái nói đến chủ đề chính.
Hạng Minh Khải trầm mặt: “Em muốn nói giúp chúng nó?”
Hạng Vũ Thái lắc đầu: “Em chỉ muốn nói cho anh biết một số sự thật, vì sao anh lại không thích Mục Uyển? Vì thân thế, hay là vì thân phận của con bé?”
“Em có thể tưởng tượng được không? Một đứa con gái trưởng thành dưới tầm mắt của anh, từ bé đã nhìn để ý con trai của anh, loại tâm cơ này, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm.” Hạng Minh Khải có hơi mất bình tĩnh nói.
“Anh cả hiểu nhầm rồi, theo như em biết, là Hạng Thịnh Duật nhìn trúng Mục Uyển từ bé trước, nếu như Mục Uyển nhìn trúng Hạng Thịnh Duật, lúc đó ba bảo nó lựa chọn, con bé sẽ không lựa chọn rời đi, mà sẽ chọn ở lại nhà họ Hạng.” Hạng Vũ Thái giải thích.
Hạng Minh Khải không tin nhìn Hạng Vũ Thái.
Hạng Vũ Thái rất ung dung, tiếp tục cười nói: “Anh nhìn xem, lúc ăn cơm, vẫn là Hạng Thịnh Duật bảo vệ con bé, Mục Uyển không nói một câu gì, ai thích ai hơn, vừa nhìn là đã có thể thấy rõ, sự yêu thích này, không phải bị người khác nhìn trúng mà sinh ra đâu, hoặc là, hai bên đều có tình cảm, hoặc là, Thịnh Duật nhà anh đơn phương con bé. Dù sao với địa vị bây giờ của Thịnh Duật, chỉ cần thằng bé không muốn, Mục Uyển muốn gặp nó cũng không thể được.”
“Nhưng con bé đã từng gả cho người khác.” Hạng Minh Khải nói: “Sao anh có thể để cho Thịnh Duật lấy một đứa con gái đã từng qua một đời chồng chứ, mất mặt.”
“Anh cả, chuyện con bé gả cho Hình Thiên ban đầu anh cũng biết, phía bên Hình Thiên muốn liên hôn với nhà họ Hạng chúng ta, nhưng đứa con gái trong sạch duy nhất cũng chỉ còn có con bé, là ba gọi con bé trở về.”
“Nếu như không phải nó ham hư vinh, sao còn gả cho Hình Thiên!” Hạng Minh Khải nhận định.
“Nếu như con bé ham hư vinh đã không lựa chọn ly hôn rồi.”
“Những cái video mà quay được nó, không ly hôn thì Hình Thiên cũng không cần nó nữa.”
“Lúc ly hôn Uyển Uyển vẫn còn trong trắng, sao có thể có những video đó được, những điều này em đều biết, đã từng đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
Hạng Minh Khải lại kinh ngạc lần nữa: “Vậy sao ban đầu con bé không nói, sao lại để những video đó làm tổn hại đến danh tiếng của mình? Nếu như không phải có người giúp nó thanh minh, vậy tiếng xấu của con bé sẽ được lưu truyền lại trong lịch sử rồi, trong sách lịch sử toàn là những lời nói khinh thường và ác ý về con bé.”
“Con bé phải nói gì chứ, vẫn còn trong trắng sao? Chuyện Hình Thiên liên hôn với nhà họ Hạng đã quá rõ ràng rồi, con bé vì muốn bảo vệ nhà họ Hạng, vậy nên mới không nói gì, tự mình gánh chịu tất cả.” Hạng Vũ Thái giải thích.
“Sao có thể?” Hạng Minh Khải không dám tin.
“Nếu như em đoán không lầm, những video này, là do Hạng Thịnh Duật quay, là nó muốn ép con bé ly hôn.” Hạng Vũ Thái nói.
“Thịnh Duật…” Hạng Minh Khải cảm tưởng như có gì đó bùng nổ trong đầu ông, xóa sạch đi những nhận thức trước kia của mình.
“Uyển Uyển, cô bé này, bây giờ đã trở thành An Ninh phu nhân rồi, về thân phận, rất phù hợp với Thịnh Duật, quan trọng là, Thịnh Duật thật sự rất thích con bé, yêu thích từ trong xương tủy rồi. Ngoại trừ Mục Uyển, anh có từng nhìn thấy Thịnh Duật động lòng với một phụ nữ nào khác chưa? Anh không định để thằng bé cô độc cả đời đấy chứ? Hơn nữa, trong bụng Mục Uyển còn đang mang thai con của nó.” Hạng Vũ Thái khuyên nhủ.
“Con?” Hạng Minh Khải ngơ ra, cảm thấy sốt ruột: “Chúng nó muốn gạo nấu thành cơm, để anh không có cách gì đây mà.”
Hạng Vũ Thái cười: “Trên thực tế, với tính cách của Thịnh Duật thì không ai có cách gì với nó cả.”